[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 482 : Năm đó còn không phải như thế (16)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Đây là một cơn ác mộng.
Cuối cùng cả đời Lăng Hàm Chung, cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Chỉ là bây giờ hắn còn chưa biết.
Lăng Hàm Chung chỉ thanh niên cầm hắc đao, hốt hoảng hô: “Giết, giết hắn cho lão phu!”
Giọng nói già nua của hắn quanh quẩn trong rừng cây, mà câu trả lời chỉ có yên tĩnh.
“Các ngươi động thủ a! Các ngươi quên lão phu là ai? Mệnh lệnh của lão phu các ngươi cũng không nghe!”
Mệnh lệnh ‘Chịu chết thay ta’, nhưng lão nhân lại nói rất hiển nhiên. Phối hợp ngữ khí bàng hoàng thê lương của hắn, hình ảnh ‘Anh hùng tuổi xế chiều’ càng mãnh liệt, đã đến tình trạng không đành lòng nhìn thẳng.
Không biết ai động trước.
Một kiếm thủ trong đó, dẫn đầu rút kiếm lao lên. Nhưng không ai chú ý người nào ra mặt đầu tiên, có lẽ mọi người đều nghĩ giống nhau, bởi thứ tự không trọng yếu. Trên trăm vị kiếm thủ, kiếm quang tinh lượng trong tay, xung kích đến như tuyết bạo.
Các kiếm khách của Lư Sơn kiếm quan động.
Nhưng nguyên nhân, tất nhiên không phải tiếng kêu to đứt hơi khản tiếng và tiếng gào thét như chó nhà có tang của nhất quan chi chủ. Cho dù bảo hộ quan chủ là nghĩa vụ của bọn hắn, nhưng trong lòng bọn hắn, quan chủ tự có định nghĩa của quan chủ. Quan chủ của Lư Sơn kiếm quan có thể không từ bi lương thiện, có thể không quang minh chính đại, có thể không vũ dũng cái thế, nhưng không thể không có đảm đương của quan chủ. Bắt đầu từ giờ khắc hắn mất hết đảm lược và khí phách, hắn đã không được coi là thủ lĩnh của kiếm quan.
Nhưng các kiếm thủ của Lư Sơn kiếm quan không liên thủ cùng lên, mà là có trước có sau, đứng thành mười mấy hàng dài. Dường như mỗi người đều dự định giao thủ một chọi một, không chiếm nửa điểm tiện nghi của đối phương.
“Các ngươi điên rồi! Vì sao phải làm chuyện ngu xuẩn này! ? Ngay cả Tùng nhi cũng bị hắn đánh bại, một chọi một các ngươi há có thể là đối thủ! Vây kín cho lão phu, liên thủ giết chết tiểu tử này!”
Từ đáy lòng, Lăng Hàm Chung không thể hiểu, vì sao bọn hắn phải làm vậy. Không phải lúc này, mấy năm, hay gần hai mươi năm, mà là đời này hắn chưa bao giờ hiểu hành vi lỗ mãng này có ý nghĩa gì. Đối phương có thể liên tiếp đánh bại Mộ Dung Tùng, Lăng Huyết Chiếu còn có Lăng Tùng —— ba cao thủ có vũ lực quan tuyệt Lư Sơn, một chọi một thì sao bọn hắn địch nổi?
Trong mắt hắn, phương thức tự sát —— đưa tới cửa tìm chết này —— ngoại trừ ngu xuẩn ra, không xứng có bất kỳ lời bình nào khác.
“Đám ngu xuẩn các ngươi! Cho ta......”
“Im ngay.”
Cơn giận và phát biểu của Lăng Hàm Chung bị một hán tử tóc dài cắt đứt, người kia một mực im lặng đứng sau lưng Lăng Hàm Chung, dường như ly tán với đời, mọi thứ trước mắt đều không liên quan đến hắn. Nhưng lúc này hắn đột nhiên tỉnh dậy, con ngươi sâu đen lộ ra quang mang óng ánh, nhìn chằm chằm thanh niên một người một đao giao thủ với các kiếm thủ Lư Sơn.
“Ngươi, ngươi nói chuyện.”
Trong ấn tượng, không biết bao lâu người này không trò chuyện với hắn. Nhưng sau nhiều năm như vậy, câu đầu tiên hắn nói với mình lại là —— “Mãi mãi ngươi cũng không hiểu.”
Sự rung động mà câu này mang đến cho Lăng Hàm Chung, phải hơn xa hắn tưởng tượng.
Lăng Hàm Chung không phải kiếm khách, xưa nay đều không phải.
Bốn chữ Kiếm Tước Thanh Thiên, dùng để hình dung thủ đoạn của hắn nhiều hơn. Tu vi kiếm pháp vốn không phải sở trường của hắn.
Thậm chí từ trong xương, hắn không thể tính là một võ giả. Với hắn mà nói, võ công kiếm pháp chẳng qua là đồ dùng, chỉ là công cụ để đạt được mục đích mà thôi. Nếu không dựa vào võ công, độc dược tâm kế ai cũng có thể sử dụng, vũ khí của hắn phải hơn võ giả thế gian rất nhiều. Lăng Hàm Chung chưa bao giờ nghĩ kiếm đạo sẽ là truy cầu duy nhất trong đời hắn. Hắn luyện kiếm vì công danh lợi lộc, vào lúc mười tuổi, hắn đã nghĩ rõ rõ ràng ràng điểm này.
Cho nên hắn hoàn toàn không thể lý giải.
Các sư huynh đệ luyện đến mồ hôi chảy đẫm lưng, cơ bắp đau nhức, sau khi đạt được bước tiến dài, khát khao còn chưa thỏa mãn trong mắt là cái gì? Chỉ nghe nói được học một môn kiếm pháp mới, sự hưng phấn cả ngày cả đêm ngủ không yên là cái gì? Gặp phải địch nhân cường đại đến không thể địch nổi, sự sôi sục như toàn thân đang nhảy nhót lại là cái gì?
Từ nhỏ Lăng Hàm Chung đã không thể hiểu được những ‘Dị thường’ này. Với hắn mà nói, luyện kiếm chẳng qua là thủ đoạn để thu được lợi ích mà thôi. Những người này luyện kiếm cả đời, vẫn không có tiếng tăm trong Lư Sơn, không hiện thanh danh trên giang hồ. Thậm chí mặc áo thô vải bố, ăn cơm rau dưa, nghĩ thế nào đầu óc của bọn hắn cũng có vấn đề.
Hết thảy đều làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Đến khi hắn làm chưởng môn, bắt đầu đao to búa lớn cải tạo Lư Sơn kiếm quan, chế tạo ra một môn phái thuộc về mình. Vì thế hắn hết lòng hết sức, toàn lực ứng phó. Hắn không luyện kiếm, không luyện công, tận lực dùng các loại phương thức đóng gói cao thủ trong môn ra ngoài, được hưởng đại danh trong chốn giang hồ. Nhiều lần tính toán, hoả tốc phát triển, làm Lư Sơn kiếm quan chiếm Thường Châu. Những chuyện này gần như khiến hắn tốn tinh lực cả đời, hắn lại làm đến quên cả trời đất.
Loay hoay đến ngay cả lời mời mời của Kiếm Tiên nhà tranh cũng không đáp ứng. Ngạc nhiên nhất chính là, năm đó tốc độ từ chối của hắn, cũng nhanh đến làm người líu lưỡi. Hắn chưa bao giờ coi —— vì một bộ kiếm pháp, hoặc là một bộ võ công, mà tiêu tốn mấy chục năm trốn trong thâm sơn tu luyện —— như một đề tài thảo luận nghiêm túc. Với hắn mà nói, bản thân chuyện này đã đầy hoang đường.
Thay vì tiêu tốn hơn hai mươi năm để làm chuyện như thế, không bằng nghĩ cách công hãm thế lực của môn phái phụ cận. Với hắn mà nói, chuyện này mới là công việc bản chức.
Trong mấy chục năm tại vị, hắn làm ra vô số chuyện cải biến Lư Sơn kiếm quan. Bây giờ lại chợt phát hiện, Lư Sơn kiếm quan vẫn là Lư Sơn kiếm quan đó. Vẫn là Lư Sơn kiếm quan hắn xem không hiểu, nghe không hiểu, nghĩ mãi mà không rõ, hơi phân thần lúc đứng trung bình tấn sẽ bị sư thúc cầm gậy đánh.
Ý nghĩ này làm hắn phiền muộn muốn điên, khó chịu không kém gặp phải Minh Phi Chân —— ma đầu không biết từ đâu xuất hiện này.
Lăng Hàm Chung gần như tức giận thổ huyết, ánh mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm những đồ đần này.
Đám gia hỏa nói đến nữ nhân tài vận thì tràn đầy phấn khởi, vậy mà bây giờ thẳng kiếm khiêu chiến một đối thủ không thể đánh bại. Dù nghĩ thế nào cũng không có hi vọng thắng, lại một mực không đình chỉ.
Dường như khắp nơi đang nói rõ Lư Sơn kiếm quan còn chưa chết.
Nơi này còn có vô số kiếm khách, bảo vệ kiếm đạo cả đời.
Bọn hắn không vì ‘Đại danh’ trong võ lâm của Kiếm Tước Thanh Thiên hoặc là bản đồ thế lực của Lư Sơn kiếm quan, mà cam nguyện làm trâu làm ngựa, kính dâng cuộc đời của mình dưới Lư Sơn. Thứ bọn hắn vì, là thứ mà Lăng Hàm Chung không thể lý giải. Dường như bọn hắn, mới thuộc về Lư Sơn.
Lão nhân bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên kinh hãi phát giác, vậy mà cuộc đời của mình không để lại thứ gì.
“Loại, loại chuyện ngu xuẩn này...... Lão phu khinh thường hiểu!”
Lăng Hàm Chung quay người chạy, vận khinh công chạy rất nhanh, thậm chí bội kiếm bên hông rơi xuống cũng không nhìn, cơ hồ hoảng hốt chạy bừa.
Chuôi ‘Ngũ Lão’ này chính là bội binh của chưởng môn Lư Sơn kiếm quan, với Lăng Hàm Chung mà nói, không là gì ngoài một thanh kiếm. Hán tử nói chuyện với hắn tiếp được ‘Ngũ Lão’, vô cùng thương tiếc vuốt ve vỏ kiếm, thở dài một hơi. Nhưng không biết vì kiếm, hay vì người.
Lăng Hàm Chung thi triển khinh công, chạy ra thật xa như một làn khói. Khinh công của hắn vốn không kém, nhưng tuổi tác lớn, không bao lâu đã cảm thấy khí huyết cuồn cuộn. Âm thanh từ phía sau truyền tới làm hắn sợ hãi.
‘Rầm’.
‘Rầm’.
Tiếng đánh như ác ma vang vọng trong lỗ tai Lăng Hàm Chung. Dường như thiên địa vạn vật chỉ còn lại âm thanh này, không ngừng vọng lại, vang đến đầu hắn đau muốn nứt, không nhịn nổi phải kêu to ‘Đừng đánh đừng đánh!’
Nhưng âm thanh giày vò con người đến hoa mắt váng đầu vẫn không đình chỉ, dường như đang dần dần đến gần.
Lăng Hàm Chung không nhịn nổi quay đầu nhìn lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kiếm quang tràn ngập toàn bộ rừng cây, tràng diện kia tuyệt không phải hai chữ ‘Huyết chiến’ có thể hình dung —— cho dù các chiến sĩ bỏ ra máu tươi ngang nhau. Mỗi một kiếm thủ, đều mang sự kiêu ngạo của mình, huy động lưỡi kiếm, muốn xác minh kiếm thuật mình khổ tu nhiều năm với cao thủ tuyệt thế trước mắt. Bọn hắn không e ngại tử vong, không sợ địch quân cường đại hơn, tư thế kia không thể không làm người nổi lòng tôn kính.
Trào phúng nhất chính là, lúc này Lăng Hàm Chung không nhịn nổi sinh ra cảm giác thánh khiết.
Biển người và sóng kiếm dũng mãnh lao tới như sóng biển.
Trung tâm của kiếm quang, thanh niên hoàn toàn không bị cản trở, trên đời không có bất kỳ sự vật gì có thể ngăn cản bước tiến của hắn. Từ khi hiện thân đến nay, bước chân chậm chạp của hắn, chưa từng ngừng vì bất kỳ sự vật gì, dù chỉ một lần.
Đao của hắn và con người của hắn, không dừng lại chút nào, một đao đánh lui từng kiếm khách tiến lên khiêu chiến. Đồng thời mỗi khi âm thanh giày vò tinh thần đó vang lên, chính là một người lui ra.
Lăng Hàm Chung nhìn đến ngây người, vậy mà quên chạy trốn, miễn cưỡng đứng ở nơi đó, nhìn hắn lần lượt đánh bại tất cả kiếm thủ xuất sắc nhất môn hạ.
Hắn thật sự, đơn thương độc mã, một người một đao, chống Lư Sơn kiếm quan.
Lăng Hàm Chung cảm thấy đầu mình đang đau đớn, có ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu.
Có lẽ...... Vốn không nên như vậy. Nếu ta không bỏ bê quản giáo, nếu là Lư Sơn kiếm quan quá khứ mà nói......
Có lẽ, sẽ không thua.
—— Không, không đúng! Không phải lỗi của ta!
Nhưng bất kể phủ nhận thế nào, Lăng Hàm Chung không thể xóa đi ý nghĩ đang quanh quẩn trong lòng.
Lúc hắn bị nỗi lòng giày vò, một cái bóng đen nhánh rét lạnh, chỉ vào mặt hắn.
Thanh niên nhàn nhạt nói: “Đến phiên ngươi.”
“Ngươi không thể giết ta! Sao ngươi dám giết ta? Sư, sư mẫu ngươi là......”
“Nói đến, sư nương ta từng nhắc tới lão nhân gia ngài.”
Thanh niên nở nụ cười không có ý tốt: “Nàng nói, nếu nhìn thấy ngươi, đừng quên thay nàng đánh một trận.”
Hắc đao rơi xuống, lão nhân phát ra tiếng kêu rên thê thảm.
Ba ngày trước, cũng là chân núi Thành Hoàng, cách nơi này không xa, cũng có một nam tử, phát ra tiếng kêu thảm tràn đầy hốt hoảng và bất lực. Nhưng âm thanh kia không giống tâm linh xấu xí tràn đầy sợ hãi, bất an, tràn đầy dao động này. Cho dù cũng bàng hoàng bất lực, lại có sự kiên cường khác từ bản chất.
Nghệ nhân không biết võ công đó, ra sức đánh nhau chết sống vì người nhà. Có lẽ đến bây giờ, tư thế đó vẫn làm người rất kính trọng.
“Chỉ còn lại một người.”
Thanh niên quay đầu, nhìn người duy nhất còn trong rừng cây.
Đó là một dung nhan già nua, sợ rằng tuổi của hắn còn lớn hơn Lăng Hàm Chung đã gần bảy mươi. Nhưng không ngờ rất không hợp với từ ‘Lão nhân’, trái lại phải dùng ‘Hán tử già đi’ để hình dung hắn.
Tuế nguyệt làm dung mạo hắn già nua, nhưng không thể làm sống lưng cao ngất như kiếm kia còng xuống, trông không già nua lọm khọm chút nào.
Tương phản, đó là một tư thế rất thích hợp dùng kiếm.
“Toàn bộ Lư Sơn kiếm quan, chỉ ngươi có thể tiếp một chiêu của ta.”
Nam tử già đi đột nhiên nở nụ cười.
“Được các hạ coi trọng, Phong mỗ không thể không theo.”
Nam tử rút ‘Ngũ Lão’ ra, phong hoa nội liễm, không hiện ra ngoài, lại mơ hồ để lộ sự phiêu miểu xuất trần không gì sánh bằng.
“Tiên kiếm kỳ chiêu của Kiếm Tiên nhà tranh, ta sớm đã muốn kiến thức.”
Nam tử không trả lời, chỉ nhìn sự vật bất minh màu đen trong tay Minh Phi Chân.
“Đây là một thanh đao phải không?”
“Làm sao ngươi biết, nó không phải một cái que cời lửa?”
Nam tử lắc đầu nói: “Đao chính là đao, sẽ không biến thành thứ khác. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thợ rèn chế tạo chuôi vũ khí này đúc nó thành quái dị như vậy, nhưng vũ khí mà bản tâm muốn đúc ra là cái gì, lại cực kỳ rõ ràng. Cuộc đời tại hạ duyệt khắp kỳ binh thiên hạ, Khai Thiên thất nhận cũng từng thấy bốn cái, vũ khí cổ quái kỳ lạ ra sao cũng từng thấy. Chưa từng thấy thanh vũ khí nào quái dị bằng vật này. Dường như...... Đây không phải lợi khí.”
“Đâu chỉ không sắc, lúc đầu chính là một thanh sắt thô. Nhấc lên vung loạn mà thôi.”
“Nhưng ngươi vẫn chọn nó.”
Ánh mắt của nam tử như kiếm thật: “Trên đời này, chỉ có cây đao này xứng với ngươi, những thứ còn lại thì không.”
Ánh mắt của Minh Phi Chân thoáng cái sáng lên, hắc đao trong tay đồng thời khẽ kêu vù vù, như cảm thấy hưng phấn vì gặp được đối thủ.
“Người nói Lăng Phong Hành chính là kiếm thủ đệ nhất Lư Sơn, cả đời tập kiếm, không nghĩ ra tạo nghệ vũ khí cũng cao như thế.”
“Binh như người, người cũng như binh. Lăng mỗ có thể đánh với ngươi một trận, có thể gọi là việc vui trọn đời.”
Ngũ Lão trong tay Lăng Phong Hành đột nhiên nở rộ kim mang, bao trọn thanh kiếm, không chỗ không đến. Kim mang kia không liên quan đến binh khí, cũng không phải kình khí tạo thành, mà là thần công huyền bí chí cao vô thượng nào đó.
Minh Phi Chân giật mình nói: “Chúc Chiếu U Huỳnh?”
Lăng Phong Hành hét lớn một tiếng, tiên kiếm cắt tới.
“Lăng mỗ xin chỉ giáo!”
Không ai biết chiến quả của trận này.
Chỉ biết trận đấu cuối cùng trong rừng nhỏ này, đánh đến lộng lẫy dị thường, nhật nguyệt vô quang.
Cuối cùng, chỉ để lại một âm thanh làm kết thúc.
Làm Lăng Hàm Chung nằm trên mặt đất không khỏi run rẩy.
‘Rầm’!
*********
Trước sau đêm thất tịch năm Nguyên Thánh thứ hai mươi lăm.
Lư Sơn kiếm quan tiến công Hàng Châu, không có kết quả.
Gặp phải tinh nhuệ Hàng Châu mai phục dưới chân núi Thành Hoàng, xảy ra đại chiến, tổn hao hơn trăm kiếm thủ, nhưng không có thương vong nhân mạng.
Không thể không than thở là đứng đầu Bạch Vương thất quan, làm địch của một phương võ lâm, lại không có thương vong, thong dong mà về. Quả thật là bình thường nghiêm chỉnh huấn luyện.
Về phần võ lâm Hàng Châu, có lẽ thật sự thương vong thảm trọng, lại chưa có số lượng chân thực lưu truyền, chân tình quả thật không thể kiểm tra. Chỉ biết sau trận này, Dạ La bảo được tôn sùng là môn đình đệ nhất võ lâm Hàng Châu, địa vị không thể rung chuyển, có quyền công thẩm sự vụ lớn nhỏ của võ lâm Hàng Châu. Võ lâm Hàng Châu đều kính ngưỡng.
Trong trận chiến này, hình như tổng quan chủ Lư Sơn kiếm quan —— Lăng Hàm Chung tái phát vết thương cũ lúc đại chiến với Tây Môn ma đầu, bất đắc dĩ rút về chuyên tâm dưỡng bệnh, làm cho hành động thất bại. Về cơ bản, một phương triều đình cũng tán thành thuyết pháp này, ngoại trừ mấy âm thanh kinh ngạc nói ‘Không phải lúc ấy Lăng lão đầu nhi đau bụng không ra chiến trường sao? Vết thương cũ từ đâu tới? Hắn tiêu chảy hơn nửa năm còn chưa khỏi sao’.
Sau trận chiến, thứ tử Thanh Thư của Lăng Hàm Chung mất tích. Có lẽ sầu não vì ấu tử không rõ tung tích, từ đây hắn lui về hàng hai, bế quan Ngũ Lão phong. Tất cả sự vụ của Lư Sơn kiếm quan giao cho trưởng tử Dược Sư quản lý.
Lăng Dược Sư làm người cổ quái, không có phong cách của cha hắn. Sau khi tiếp nhận môn phái, hắn hạ lệnh nếu đệ tử Lư Sơn muốn xuống núi, cần phải luyện kiếm mười năm, trải qua bảy lần đại khảo, trở thành nghiêm khắc nhất lịch đại. Nói cũng kỳ quái, đệ tử báo danh Lư Sơn kiếm quan không giảm còn tăng.
Nhưng từ khi Lăng Dược Sư tiếp nhận, Lư Sơn kiếm quan ít có ghi chép hành tẩu trên giang hồ. Kiếm khách Lư Sơn có thể thấy ở khắp Giang Nam trong quá khứ, đã thành phong cảnh võ lâm hiếm thấy. Không thể không thở dài, Lư Sơn kiếm quan nổi danh ngàn năm, truyền thừa không làm, Lăng gia không người kế tục rồi.
—— Trích từ << Hắc Bạch Giám, chuyện lạ Giang Nam lục>>
Cuối cùng cả đời Lăng Hàm Chung, cũng không thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Chỉ là bây giờ hắn còn chưa biết.
Lăng Hàm Chung chỉ thanh niên cầm hắc đao, hốt hoảng hô: “Giết, giết hắn cho lão phu!”
Giọng nói già nua của hắn quanh quẩn trong rừng cây, mà câu trả lời chỉ có yên tĩnh.
“Các ngươi động thủ a! Các ngươi quên lão phu là ai? Mệnh lệnh của lão phu các ngươi cũng không nghe!”
Mệnh lệnh ‘Chịu chết thay ta’, nhưng lão nhân lại nói rất hiển nhiên. Phối hợp ngữ khí bàng hoàng thê lương của hắn, hình ảnh ‘Anh hùng tuổi xế chiều’ càng mãnh liệt, đã đến tình trạng không đành lòng nhìn thẳng.
Không biết ai động trước.
Một kiếm thủ trong đó, dẫn đầu rút kiếm lao lên. Nhưng không ai chú ý người nào ra mặt đầu tiên, có lẽ mọi người đều nghĩ giống nhau, bởi thứ tự không trọng yếu. Trên trăm vị kiếm thủ, kiếm quang tinh lượng trong tay, xung kích đến như tuyết bạo.
Các kiếm khách của Lư Sơn kiếm quan động.
Nhưng nguyên nhân, tất nhiên không phải tiếng kêu to đứt hơi khản tiếng và tiếng gào thét như chó nhà có tang của nhất quan chi chủ. Cho dù bảo hộ quan chủ là nghĩa vụ của bọn hắn, nhưng trong lòng bọn hắn, quan chủ tự có định nghĩa của quan chủ. Quan chủ của Lư Sơn kiếm quan có thể không từ bi lương thiện, có thể không quang minh chính đại, có thể không vũ dũng cái thế, nhưng không thể không có đảm đương của quan chủ. Bắt đầu từ giờ khắc hắn mất hết đảm lược và khí phách, hắn đã không được coi là thủ lĩnh của kiếm quan.
Nhưng các kiếm thủ của Lư Sơn kiếm quan không liên thủ cùng lên, mà là có trước có sau, đứng thành mười mấy hàng dài. Dường như mỗi người đều dự định giao thủ một chọi một, không chiếm nửa điểm tiện nghi của đối phương.
“Các ngươi điên rồi! Vì sao phải làm chuyện ngu xuẩn này! ? Ngay cả Tùng nhi cũng bị hắn đánh bại, một chọi một các ngươi há có thể là đối thủ! Vây kín cho lão phu, liên thủ giết chết tiểu tử này!”
Từ đáy lòng, Lăng Hàm Chung không thể hiểu, vì sao bọn hắn phải làm vậy. Không phải lúc này, mấy năm, hay gần hai mươi năm, mà là đời này hắn chưa bao giờ hiểu hành vi lỗ mãng này có ý nghĩa gì. Đối phương có thể liên tiếp đánh bại Mộ Dung Tùng, Lăng Huyết Chiếu còn có Lăng Tùng —— ba cao thủ có vũ lực quan tuyệt Lư Sơn, một chọi một thì sao bọn hắn địch nổi?
Trong mắt hắn, phương thức tự sát —— đưa tới cửa tìm chết này —— ngoại trừ ngu xuẩn ra, không xứng có bất kỳ lời bình nào khác.
“Đám ngu xuẩn các ngươi! Cho ta......”
“Im ngay.”
Cơn giận và phát biểu của Lăng Hàm Chung bị một hán tử tóc dài cắt đứt, người kia một mực im lặng đứng sau lưng Lăng Hàm Chung, dường như ly tán với đời, mọi thứ trước mắt đều không liên quan đến hắn. Nhưng lúc này hắn đột nhiên tỉnh dậy, con ngươi sâu đen lộ ra quang mang óng ánh, nhìn chằm chằm thanh niên một người một đao giao thủ với các kiếm thủ Lư Sơn.
“Ngươi, ngươi nói chuyện.”
Trong ấn tượng, không biết bao lâu người này không trò chuyện với hắn. Nhưng sau nhiều năm như vậy, câu đầu tiên hắn nói với mình lại là —— “Mãi mãi ngươi cũng không hiểu.”
Sự rung động mà câu này mang đến cho Lăng Hàm Chung, phải hơn xa hắn tưởng tượng.
Lăng Hàm Chung không phải kiếm khách, xưa nay đều không phải.
Bốn chữ Kiếm Tước Thanh Thiên, dùng để hình dung thủ đoạn của hắn nhiều hơn. Tu vi kiếm pháp vốn không phải sở trường của hắn.
Thậm chí từ trong xương, hắn không thể tính là một võ giả. Với hắn mà nói, võ công kiếm pháp chẳng qua là đồ dùng, chỉ là công cụ để đạt được mục đích mà thôi. Nếu không dựa vào võ công, độc dược tâm kế ai cũng có thể sử dụng, vũ khí của hắn phải hơn võ giả thế gian rất nhiều. Lăng Hàm Chung chưa bao giờ nghĩ kiếm đạo sẽ là truy cầu duy nhất trong đời hắn. Hắn luyện kiếm vì công danh lợi lộc, vào lúc mười tuổi, hắn đã nghĩ rõ rõ ràng ràng điểm này.
Cho nên hắn hoàn toàn không thể lý giải.
Các sư huynh đệ luyện đến mồ hôi chảy đẫm lưng, cơ bắp đau nhức, sau khi đạt được bước tiến dài, khát khao còn chưa thỏa mãn trong mắt là cái gì? Chỉ nghe nói được học một môn kiếm pháp mới, sự hưng phấn cả ngày cả đêm ngủ không yên là cái gì? Gặp phải địch nhân cường đại đến không thể địch nổi, sự sôi sục như toàn thân đang nhảy nhót lại là cái gì?
Từ nhỏ Lăng Hàm Chung đã không thể hiểu được những ‘Dị thường’ này. Với hắn mà nói, luyện kiếm chẳng qua là thủ đoạn để thu được lợi ích mà thôi. Những người này luyện kiếm cả đời, vẫn không có tiếng tăm trong Lư Sơn, không hiện thanh danh trên giang hồ. Thậm chí mặc áo thô vải bố, ăn cơm rau dưa, nghĩ thế nào đầu óc của bọn hắn cũng có vấn đề.
Hết thảy đều làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Đến khi hắn làm chưởng môn, bắt đầu đao to búa lớn cải tạo Lư Sơn kiếm quan, chế tạo ra một môn phái thuộc về mình. Vì thế hắn hết lòng hết sức, toàn lực ứng phó. Hắn không luyện kiếm, không luyện công, tận lực dùng các loại phương thức đóng gói cao thủ trong môn ra ngoài, được hưởng đại danh trong chốn giang hồ. Nhiều lần tính toán, hoả tốc phát triển, làm Lư Sơn kiếm quan chiếm Thường Châu. Những chuyện này gần như khiến hắn tốn tinh lực cả đời, hắn lại làm đến quên cả trời đất.
Loay hoay đến ngay cả lời mời mời của Kiếm Tiên nhà tranh cũng không đáp ứng. Ngạc nhiên nhất chính là, năm đó tốc độ từ chối của hắn, cũng nhanh đến làm người líu lưỡi. Hắn chưa bao giờ coi —— vì một bộ kiếm pháp, hoặc là một bộ võ công, mà tiêu tốn mấy chục năm trốn trong thâm sơn tu luyện —— như một đề tài thảo luận nghiêm túc. Với hắn mà nói, bản thân chuyện này đã đầy hoang đường.
Thay vì tiêu tốn hơn hai mươi năm để làm chuyện như thế, không bằng nghĩ cách công hãm thế lực của môn phái phụ cận. Với hắn mà nói, chuyện này mới là công việc bản chức.
Trong mấy chục năm tại vị, hắn làm ra vô số chuyện cải biến Lư Sơn kiếm quan. Bây giờ lại chợt phát hiện, Lư Sơn kiếm quan vẫn là Lư Sơn kiếm quan đó. Vẫn là Lư Sơn kiếm quan hắn xem không hiểu, nghe không hiểu, nghĩ mãi mà không rõ, hơi phân thần lúc đứng trung bình tấn sẽ bị sư thúc cầm gậy đánh.
Ý nghĩ này làm hắn phiền muộn muốn điên, khó chịu không kém gặp phải Minh Phi Chân —— ma đầu không biết từ đâu xuất hiện này.
Lăng Hàm Chung gần như tức giận thổ huyết, ánh mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm những đồ đần này.
Đám gia hỏa nói đến nữ nhân tài vận thì tràn đầy phấn khởi, vậy mà bây giờ thẳng kiếm khiêu chiến một đối thủ không thể đánh bại. Dù nghĩ thế nào cũng không có hi vọng thắng, lại một mực không đình chỉ.
Dường như khắp nơi đang nói rõ Lư Sơn kiếm quan còn chưa chết.
Nơi này còn có vô số kiếm khách, bảo vệ kiếm đạo cả đời.
Bọn hắn không vì ‘Đại danh’ trong võ lâm của Kiếm Tước Thanh Thiên hoặc là bản đồ thế lực của Lư Sơn kiếm quan, mà cam nguyện làm trâu làm ngựa, kính dâng cuộc đời của mình dưới Lư Sơn. Thứ bọn hắn vì, là thứ mà Lăng Hàm Chung không thể lý giải. Dường như bọn hắn, mới thuộc về Lư Sơn.
Lão nhân bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên kinh hãi phát giác, vậy mà cuộc đời của mình không để lại thứ gì.
“Loại, loại chuyện ngu xuẩn này...... Lão phu khinh thường hiểu!”
Lăng Hàm Chung quay người chạy, vận khinh công chạy rất nhanh, thậm chí bội kiếm bên hông rơi xuống cũng không nhìn, cơ hồ hoảng hốt chạy bừa.
Chuôi ‘Ngũ Lão’ này chính là bội binh của chưởng môn Lư Sơn kiếm quan, với Lăng Hàm Chung mà nói, không là gì ngoài một thanh kiếm. Hán tử nói chuyện với hắn tiếp được ‘Ngũ Lão’, vô cùng thương tiếc vuốt ve vỏ kiếm, thở dài một hơi. Nhưng không biết vì kiếm, hay vì người.
Lăng Hàm Chung thi triển khinh công, chạy ra thật xa như một làn khói. Khinh công của hắn vốn không kém, nhưng tuổi tác lớn, không bao lâu đã cảm thấy khí huyết cuồn cuộn. Âm thanh từ phía sau truyền tới làm hắn sợ hãi.
‘Rầm’.
‘Rầm’.
Tiếng đánh như ác ma vang vọng trong lỗ tai Lăng Hàm Chung. Dường như thiên địa vạn vật chỉ còn lại âm thanh này, không ngừng vọng lại, vang đến đầu hắn đau muốn nứt, không nhịn nổi phải kêu to ‘Đừng đánh đừng đánh!’
Nhưng âm thanh giày vò con người đến hoa mắt váng đầu vẫn không đình chỉ, dường như đang dần dần đến gần.
Lăng Hàm Chung không nhịn nổi quay đầu nhìn lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kiếm quang tràn ngập toàn bộ rừng cây, tràng diện kia tuyệt không phải hai chữ ‘Huyết chiến’ có thể hình dung —— cho dù các chiến sĩ bỏ ra máu tươi ngang nhau. Mỗi một kiếm thủ, đều mang sự kiêu ngạo của mình, huy động lưỡi kiếm, muốn xác minh kiếm thuật mình khổ tu nhiều năm với cao thủ tuyệt thế trước mắt. Bọn hắn không e ngại tử vong, không sợ địch quân cường đại hơn, tư thế kia không thể không làm người nổi lòng tôn kính.
Trào phúng nhất chính là, lúc này Lăng Hàm Chung không nhịn nổi sinh ra cảm giác thánh khiết.
Biển người và sóng kiếm dũng mãnh lao tới như sóng biển.
Trung tâm của kiếm quang, thanh niên hoàn toàn không bị cản trở, trên đời không có bất kỳ sự vật gì có thể ngăn cản bước tiến của hắn. Từ khi hiện thân đến nay, bước chân chậm chạp của hắn, chưa từng ngừng vì bất kỳ sự vật gì, dù chỉ một lần.
Đao của hắn và con người của hắn, không dừng lại chút nào, một đao đánh lui từng kiếm khách tiến lên khiêu chiến. Đồng thời mỗi khi âm thanh giày vò tinh thần đó vang lên, chính là một người lui ra.
Lăng Hàm Chung nhìn đến ngây người, vậy mà quên chạy trốn, miễn cưỡng đứng ở nơi đó, nhìn hắn lần lượt đánh bại tất cả kiếm thủ xuất sắc nhất môn hạ.
Hắn thật sự, đơn thương độc mã, một người một đao, chống Lư Sơn kiếm quan.
Lăng Hàm Chung cảm thấy đầu mình đang đau đớn, có ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu.
Có lẽ...... Vốn không nên như vậy. Nếu ta không bỏ bê quản giáo, nếu là Lư Sơn kiếm quan quá khứ mà nói......
Có lẽ, sẽ không thua.
—— Không, không đúng! Không phải lỗi của ta!
Nhưng bất kể phủ nhận thế nào, Lăng Hàm Chung không thể xóa đi ý nghĩ đang quanh quẩn trong lòng.
Lúc hắn bị nỗi lòng giày vò, một cái bóng đen nhánh rét lạnh, chỉ vào mặt hắn.
Thanh niên nhàn nhạt nói: “Đến phiên ngươi.”
“Ngươi không thể giết ta! Sao ngươi dám giết ta? Sư, sư mẫu ngươi là......”
“Nói đến, sư nương ta từng nhắc tới lão nhân gia ngài.”
Thanh niên nở nụ cười không có ý tốt: “Nàng nói, nếu nhìn thấy ngươi, đừng quên thay nàng đánh một trận.”
Hắc đao rơi xuống, lão nhân phát ra tiếng kêu rên thê thảm.
Ba ngày trước, cũng là chân núi Thành Hoàng, cách nơi này không xa, cũng có một nam tử, phát ra tiếng kêu thảm tràn đầy hốt hoảng và bất lực. Nhưng âm thanh kia không giống tâm linh xấu xí tràn đầy sợ hãi, bất an, tràn đầy dao động này. Cho dù cũng bàng hoàng bất lực, lại có sự kiên cường khác từ bản chất.
Nghệ nhân không biết võ công đó, ra sức đánh nhau chết sống vì người nhà. Có lẽ đến bây giờ, tư thế đó vẫn làm người rất kính trọng.
“Chỉ còn lại một người.”
Thanh niên quay đầu, nhìn người duy nhất còn trong rừng cây.
Đó là một dung nhan già nua, sợ rằng tuổi của hắn còn lớn hơn Lăng Hàm Chung đã gần bảy mươi. Nhưng không ngờ rất không hợp với từ ‘Lão nhân’, trái lại phải dùng ‘Hán tử già đi’ để hình dung hắn.
Tuế nguyệt làm dung mạo hắn già nua, nhưng không thể làm sống lưng cao ngất như kiếm kia còng xuống, trông không già nua lọm khọm chút nào.
Tương phản, đó là một tư thế rất thích hợp dùng kiếm.
“Toàn bộ Lư Sơn kiếm quan, chỉ ngươi có thể tiếp một chiêu của ta.”
Nam tử già đi đột nhiên nở nụ cười.
“Được các hạ coi trọng, Phong mỗ không thể không theo.”
Nam tử rút ‘Ngũ Lão’ ra, phong hoa nội liễm, không hiện ra ngoài, lại mơ hồ để lộ sự phiêu miểu xuất trần không gì sánh bằng.
“Tiên kiếm kỳ chiêu của Kiếm Tiên nhà tranh, ta sớm đã muốn kiến thức.”
Nam tử không trả lời, chỉ nhìn sự vật bất minh màu đen trong tay Minh Phi Chân.
“Đây là một thanh đao phải không?”
“Làm sao ngươi biết, nó không phải một cái que cời lửa?”
Nam tử lắc đầu nói: “Đao chính là đao, sẽ không biến thành thứ khác. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thợ rèn chế tạo chuôi vũ khí này đúc nó thành quái dị như vậy, nhưng vũ khí mà bản tâm muốn đúc ra là cái gì, lại cực kỳ rõ ràng. Cuộc đời tại hạ duyệt khắp kỳ binh thiên hạ, Khai Thiên thất nhận cũng từng thấy bốn cái, vũ khí cổ quái kỳ lạ ra sao cũng từng thấy. Chưa từng thấy thanh vũ khí nào quái dị bằng vật này. Dường như...... Đây không phải lợi khí.”
“Đâu chỉ không sắc, lúc đầu chính là một thanh sắt thô. Nhấc lên vung loạn mà thôi.”
“Nhưng ngươi vẫn chọn nó.”
Ánh mắt của nam tử như kiếm thật: “Trên đời này, chỉ có cây đao này xứng với ngươi, những thứ còn lại thì không.”
Ánh mắt của Minh Phi Chân thoáng cái sáng lên, hắc đao trong tay đồng thời khẽ kêu vù vù, như cảm thấy hưng phấn vì gặp được đối thủ.
“Người nói Lăng Phong Hành chính là kiếm thủ đệ nhất Lư Sơn, cả đời tập kiếm, không nghĩ ra tạo nghệ vũ khí cũng cao như thế.”
“Binh như người, người cũng như binh. Lăng mỗ có thể đánh với ngươi một trận, có thể gọi là việc vui trọn đời.”
Ngũ Lão trong tay Lăng Phong Hành đột nhiên nở rộ kim mang, bao trọn thanh kiếm, không chỗ không đến. Kim mang kia không liên quan đến binh khí, cũng không phải kình khí tạo thành, mà là thần công huyền bí chí cao vô thượng nào đó.
Minh Phi Chân giật mình nói: “Chúc Chiếu U Huỳnh?”
Lăng Phong Hành hét lớn một tiếng, tiên kiếm cắt tới.
“Lăng mỗ xin chỉ giáo!”
Không ai biết chiến quả của trận này.
Chỉ biết trận đấu cuối cùng trong rừng nhỏ này, đánh đến lộng lẫy dị thường, nhật nguyệt vô quang.
Cuối cùng, chỉ để lại một âm thanh làm kết thúc.
Làm Lăng Hàm Chung nằm trên mặt đất không khỏi run rẩy.
‘Rầm’!
*********
Trước sau đêm thất tịch năm Nguyên Thánh thứ hai mươi lăm.
Lư Sơn kiếm quan tiến công Hàng Châu, không có kết quả.
Gặp phải tinh nhuệ Hàng Châu mai phục dưới chân núi Thành Hoàng, xảy ra đại chiến, tổn hao hơn trăm kiếm thủ, nhưng không có thương vong nhân mạng.
Không thể không than thở là đứng đầu Bạch Vương thất quan, làm địch của một phương võ lâm, lại không có thương vong, thong dong mà về. Quả thật là bình thường nghiêm chỉnh huấn luyện.
Về phần võ lâm Hàng Châu, có lẽ thật sự thương vong thảm trọng, lại chưa có số lượng chân thực lưu truyền, chân tình quả thật không thể kiểm tra. Chỉ biết sau trận này, Dạ La bảo được tôn sùng là môn đình đệ nhất võ lâm Hàng Châu, địa vị không thể rung chuyển, có quyền công thẩm sự vụ lớn nhỏ của võ lâm Hàng Châu. Võ lâm Hàng Châu đều kính ngưỡng.
Trong trận chiến này, hình như tổng quan chủ Lư Sơn kiếm quan —— Lăng Hàm Chung tái phát vết thương cũ lúc đại chiến với Tây Môn ma đầu, bất đắc dĩ rút về chuyên tâm dưỡng bệnh, làm cho hành động thất bại. Về cơ bản, một phương triều đình cũng tán thành thuyết pháp này, ngoại trừ mấy âm thanh kinh ngạc nói ‘Không phải lúc ấy Lăng lão đầu nhi đau bụng không ra chiến trường sao? Vết thương cũ từ đâu tới? Hắn tiêu chảy hơn nửa năm còn chưa khỏi sao’.
Sau trận chiến, thứ tử Thanh Thư của Lăng Hàm Chung mất tích. Có lẽ sầu não vì ấu tử không rõ tung tích, từ đây hắn lui về hàng hai, bế quan Ngũ Lão phong. Tất cả sự vụ của Lư Sơn kiếm quan giao cho trưởng tử Dược Sư quản lý.
Lăng Dược Sư làm người cổ quái, không có phong cách của cha hắn. Sau khi tiếp nhận môn phái, hắn hạ lệnh nếu đệ tử Lư Sơn muốn xuống núi, cần phải luyện kiếm mười năm, trải qua bảy lần đại khảo, trở thành nghiêm khắc nhất lịch đại. Nói cũng kỳ quái, đệ tử báo danh Lư Sơn kiếm quan không giảm còn tăng.
Nhưng từ khi Lăng Dược Sư tiếp nhận, Lư Sơn kiếm quan ít có ghi chép hành tẩu trên giang hồ. Kiếm khách Lư Sơn có thể thấy ở khắp Giang Nam trong quá khứ, đã thành phong cảnh võ lâm hiếm thấy. Không thể không thở dài, Lư Sơn kiếm quan nổi danh ngàn năm, truyền thừa không làm, Lăng gia không người kế tục rồi.
—— Trích từ << Hắc Bạch Giám, chuyện lạ Giang Nam lục>>