[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 486 : Năm đó còn không phải như thế (20)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

“Sai rồi sao......”
“Sai rồi.”
Thậm chí lần đính chính thứ hai của nữ lang còn chém đinh chặt sắt hơn lần trước. Biểu cảm của Minh Phi Chân hoàn toàn không đổi, nhưng không biết vì sao khuôn mặt bị gió núi phất qua lại hơi sa sút.
Giai nhân tuyệt lệ cũng để ý đến sự thất lạc này, nhưng không cho hắn tránh lui, giọng điệu kiên quyết như trước.
“Quá trình chiến đấu với Lư Sơn kiếm quan, ta đã nghe đám tiểu tam tử nói. Trước khi ta rời đi, ngươi đã có dự định này phải không. Đối đãi bạo lực không hợp lý, sẽ dùng bạo lực không hợp lý hơn đánh tan, đây chính là phương pháp của ngươi. Biện pháp của ngươi thoạt nhìn đơn giản trực tiếp, lại sai ngay từ đầu.”
Minh Phi Chân không trả lời, cũng không quay đầu nhìn nữ tử mỹ lệ trắng nõn sau lưng, nhưng không phải không bị lời nói ảnh hưởng.
Tương phản, thanh niên một người một đao, trảm bại đứng đầu Bạch Vương này, dường như bị một cái lồng sắt vô hình giam chặt. Đến nỗi hai con ngươi đỏ máu tỏa sáng, nhìn như thú bị nhốt đang thở thấp, ngữ khí cũng tràn ngập cơn giận —— còn chưa từ bỏ ý định.
“Chỉ riêng tội nghiệt mà cầm thú Lăng Thanh Thư tạo ra, cha hắn nên bị trừng phạt. Lăng Hàm Chung không tham dự, nhưng vẫn là thủ phạm, huống chi chuyện ác hắn làm trong đời, đủ để hắn chết không dưới mười lần. Cả nhà Lư Sơn kiếm quan, trong năm tháng do Lăng Hàm Chung dẫn đầu, nói là danh môn cũng được, ổ trộm cướp cũng được, nhưng ta không giết một người......”
Gió lạnh đột nhiên thổi vào lưng thanh niên mắt đỏ đang không ngừng thì thào, như đao kề ngang gáy, tựa như mỹ nhân sau lưng sinh ra sát cơ. Mà thân là cao thủ Thần Thông thiên hạ không nhiều, dường như thanh niên không phát giác được, vẫn nói hết câu.
“Ta...... Có lỗi gì?”
Khuôn mặt Minh Tố Vấn lạnh ngắt, giọng nói vẫn thanh nhã, nhưng ngữ khí lại có sự hùng hổ dọa người bất ngờ xuất hiện, khó mà hình dung, làm người luống cuống chân tay.
“Ngươi biết được bao nhiêu với kế hoạch của Lư Sơn kiếm quan?”
“...... Chuyện này có trọng yếu không?”
“Có lẽ tiểu tam tử biết chuyện này từ mấy ngày trước, nhưng chắc chắn hôm nay ngươi mới nghe thấy lần đầu. Đừng hỏi mấy câu nhảm nhí như vì sao ta có thể biết, ta sinh ra đã quen biết ngươi. Trên đời này muốn nói đến người hiểu rõ ngươi, top 3 nhất định có ta. Một ánh mắt một biểu cảm của ngươi, đều tuyệt không thể gạt được ta.
Từ khi ngươi nghe nói chuyện này đến quyết định xuất thủ, đến xử lý toàn bộ thế cục, không quá mấy canh giờ. Người không biết sẽ nói ngươi là anh hùng, thậm chí còn phải dùng tới những từ ngữ không đáng tiền như phong quyển tàn vân, bẻ cành khô để thiếp vàng. Nhưng ngươi ta đều biết, hành vi của ngươi hôm nay ngoại trừ lỗ mãng ra, không có hình dung phù hợp hơn.”
Nghe Minh Tố Vấn nói thường là một việc vui. Lúc nói chuyện ngữ điệu của nàng luôn luôn dịu dàng, cho dù khinh sân bạc nộ, hay là cười duyên dáng, đều luôn luôn ôn nhã, ẩn có kiều diễm. Giai nhân tuyệt sắc dịu dàng róc rách, sao không phải một loại hưởng thụ.
Ngữ khí như bây giờ phi thường hiếm thấy. Minh Tố Vấn không thường nói với Minh Phi Chân bằng ngữ khí nghiêm túc như vậy, khi nàng làm vậy, bình thường đều đại biểu lời từ đáy lòng của tiểu sư di.
Đôi mắt Minh Tố Vấn ôn nhuận như nước, ánh mắt lại tự sắc bén.
“Ngươi hiểu Lư Sơn kiếm quan bao nhiêu? Chẳng qua là vài trang giấy giới thiệu. Lại biết bao nhiêu về kế hoạch đánh Hàng Châu của bọn hắn? Chẳng qua là ngồi trong núi nghe tiểu tam tử nói. Ngươi không biết thực lực của địch nhân, không rõ ràng tính toán của địch nhân, chỉ mang lửa giận bừng bừng đi tìm người quyết chiến.
Không xảy ra án mạng là nhờ trời may mắn, đối thủ ngươi gặp phải là môn phái võ si hiếm thấy trong võ lâm, cao thủ toàn môn đều là kiếm si. Sát khí của bọn hắn với ngươi là nhằm vào võ công, không có bản tính phệ huyết, coi như rất ít người có sát ý kha khá, muốn chịu một kích dưới hắc đao của ngươi cũng là chuyện khó.
Hình như Phong Quá Long Đình có tư cách so chiêu với ngươi, nhưng hắn không sử dụng kiếm pháp khát máu. Tiên kiếm của hắn có thể khắc chế sát ý, trái lại giúp ngươi thu thập tâm tính. Nếu không dưới trạng thái này của ngươi, trăm người của Lư Sơn kiếm quan không ai có thể giữ được tính mệnh. Ngươi chỉ là may mắn, hơn nữa là phi thường may mắn. Bây giờ mới có thể an tọa nơi này, giả bộ việc không liên quan đến mình. Mà không phải nâng bàn tay đầy máu đen, một mình bàng hoàng với thi hài đầy đất.
Bản lĩnh ‘Lọt vào tai như thấy tận mắt’ này làm người khó xử thế nào, lúc này Minh Phi Chân coi như tự nếm quả đắng. Âm thanh của Minh Tố Vấn uyển chuyển động lòng người, nhưng sự sinh động lúc hình dung lại làm người nghe kinh tâm. Dường như thật sự có thể nhìn thấy dưới tà dương như máu, thanh niên vuốt ve hắc đao như vừa rồi, lại nhìn máu bẩn khắp cả sơn cốc bị giết đến không còn một mống, hai mắt trống rỗng, một mình thê lương.
Minh Phi Chân cần hai lần hô hấp, mới đuổi được hình ảnh này ra khỏi não hải, chỉ là lời nói quật cường lại sớm phát tác.
“Vì sao ta phải hối hận bàng hoàng, chẳng lẽ bọn hắn không đáng chết?”
Trả lời câu cậy mạnh này chính là một trận im lặng khó xử, tiếp theo thân thể Minh Phi Chân bị một lực đạo gần như thô bạo cưỡng ép quay qua. Nhìn khuôn mặt trái xoan thanh lệ thoát tục của Minh Tố Vấn, trong đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh toàn là bất mãn.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy, hay muốn gạt ta?”
Nàng cắn chặt má phấn, dường như thật sự nổi giận.
“Trong vòng một ngày đánh tan một Bạch Vương thất quan, ngươi có biết võ lâm Giang Nam sẽ dấy lên phong ba vô cùng không? Nếu gió truyền ra, dẫn đến sáu quan còn lại động tâm tư chia cắt, sẽ sinh ra bao nhiêu gợn sóng. Lư Sơn kiếm quan và Hàn Sơn tự luôn luôn giao hảo, phân loạn vừa lên, Hàn Sơn tự tất sẽ không mặc kệ. Lúc đó, tình hình bết bát nhất sẽ diễn biến thành một hai quan của Bạch Vương đối chiến năm quan còn lại, người chết thì Lư Sơn kiếm quan tiến đánh Hàng Châu tuyệt không sánh được. Võ lâm chính đạo vừa đại chiến với Ma giáo còn chưa phục hồi như cũ, có thể chịu đựng được đả kích như vậy sao?
Bây giờ tam ti võ lâm triều đình do Kỳ Lân vệ làm chủ, ngươi biết đại thống lĩnh của Kỳ Lân vệ, dã tâm của hắn còn lớn hơn Nhạn Thập Tam. Có lẽ hắn sẽ xuất thủ lắng lại phân tranh, nhưng nhất định là lúc có thể tranh thủ được thẻ đánh bạc lớn nhất. Mà trước đó, thiên hạ cần bao nhiêu nhân mạng để bù đắp khe hở này?”
Thật ra suy đoán này không khó xác nhận. Cho dù bây giờ trạng thái của Minh Phi Chân không đầy đủ, cũng có thể nhẹ nhàng đạt được kết luận. Có lẽ bình thường Bạch Vương thất quan sẽ ôm chặt thái độ quan sát chờ xác nhận, cho dù đến khi xác nhận được tin tức là chuẩn xác không sai, vẫn phải thôi diễn ba lần bốn lượt, mới có thể ra kết luận kinh thiên động địa như công kích Lư Sơn kiếm quan.
Nhưng bây giờ Ma giáo mới bại, phong vân tế hội, bầu không khí của toàn bộ võ lâm đều tràn ngập mùi máu tanh, Bạch Vương thất quan cũng không ngoại lệ. Không ai có thể cam đoan tin tức Lư Sơn kiếm quan mất chiến lực chủ yếu không tiết lộ ra. Nếu làm người ta nghi ngờ, càng không người có thể bảo đảm thế lực Bạch Vương còn lại sẽ không chia cắt rừng rậm chi vương sắp chết này như sói đói ngửi thấy máu. Một trận bạo động của võ lâm Giang Nam tuyệt không thể thiếu, mà đây sẽ là khởi điểm của chiến sự. Đến lúc đó cái hừng hực của tai hoạ, cái rộng của phạm vi, sẽ lớn hơn cả Ma giáo.
Minh Phi Chân cúi đầu, không chính diện trả lời vấn đề của Minh Tố Vấn.
“Vậy có quan hệ với ta sao...... Lăng Hàm Chung mưu đồ với Hàng Châu, phải bỏ ra đại giới nên có. Giang hồ tranh bá, kẻ lực mạnh thắng. Hắn có hạ tràng hôm nay, thực lực không đủ, tự tìm đường chết. Đây là quy củ giang hồ, không ai nói được gì.”
Nữ lang trầm mặc một hồi, cuối cùng khẽ nhếch miệng, phun ra câu chữ như sau.
“...... Nếu là như vậy, ngươi báo thù cho Trương gia làm gì? Bọn hắn cũng chỉ là một vòng dưới lý luận mạnh được yếu thua này, chẳng phải đáng chết?”
Minh Phi Chân mãnh liệt ngẩng đầu, muốn nói khôn kể, lại như bị thứ gì đó chặn ngực, chính là khó mà biểu đạt tình cảm. Cảm giác buồn khổ này đồng nguyên với sự thâm trầm giận dữ như dung nham tiềm ẩn trong mắt hắn, đều đến từ thương tích sâu trong lòng.
Biết không thể cãi thắng được nữ tử trước mắt, Minh Phi Chân chỉ cười khẽ lắc đầu.
“Ta thì không ngờ, hóa ra tiểu sư di quan tâm đến nhân mạng như vậy. Ma Nữ luôn không quan tâm đến tình đời làm sao vậy? Mặc một bộ áo trắng, muốn làm Quan Thế Âm sao?”
Từ ngữ tràn đầy chê cười không thể làm nữ lang tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, trái lại làm ngữ khí của nàng càng thêm băng lãnh.
“Ngươi muốn dùng lời này làm tổn thương ta, hay tổn thương chính ngươi?”
Con ngươi đỏ thẫm của thanh niên đột nhiên hơi phóng đại, nhất thời im lặng. Không ai thật sự biết đáp án của hắn. Hắn chỉ muốn dùng ngôn từ nghiêm trọng làm nàng tức giận thương tâm, nhưng không thể biết mục đích của cử chỉ này. Cho dù tâm tình của chính hắn, cũng ở biên giới cực kì táo bạo hỗn loạn.
Minh Tố Vấn nhìn chăm chú hắn, ánh mắt dịu dàng, chậm rãi như giọng điệu của nàng.
“Phi Chân, ngươi lương thiện hơn ngươi tưởng tượng nhiều, cũng càng không hiểu rõ chính ngươi. Ngươi nghĩ làm ta tức giận chạy đi, là có thể né tránh đề tài này. Nếu ta thật sự giận dữ rời đi, bị thương sâu nhất chỉ có thể là chính ngươi. Nhưng ngươi lại muốn như vậy...... Làm bản thân ngươi khó chịu, trái lại sẽ đạt được giải thoát sao?”
Thời gian Minh Phi Chân trầm mặc càng ngày càng lâu.
Minh Tố Vấn khẽ đong đưa tóc dày, mùi thơm như u lan truyền vào chóp mũi: “Đừng cưỡng ép mình như một người lớn, động những tâm kế ta nghĩ đã cảm thấy buồn tẻ nhàm chán. Nếu như vậy, còn không bằng thành thành thật thật đánh với ta một trận, Minh bảo chủ, tiểu nữ tử chưa hẳn sợ ngươi.”
Lời này rõ ràng là nói đùa, Minh Phi Chân chợt cảm thấy như gặp lại tiểu sư di cổ linh tinh quái ngày thường, chân mày hơi giãn ra.
“Ta nào dám động thủ với sư thúc tổ?”
“Hay lắm, ngươi lại nói ta già! Không phải đã nói, không dùng ngoại hiệu này sao?”
Minh Tố Vấn vỗ nhẹ lên vai hắn, Minh Phi Chân không né tránh, chỉ cười khẽ: “Đây không phải ngoại hiệu, là bối phận.”
Bầu không khí hơi thoải mái, nhưng biểu cảm của thanh niên vẫn căng thẳng. Làm Minh Tố Vấn nhớ ra —— hôm nay đặc biệt tới tìm hắn, dáng vẻ lúc mới gặp hắn.
Mặt không cảm xúc, ngẩn ngơ nhìn phương xa, đáy lòng bị phẫn nộ và hối hận lấp đầy, dường như trong lòng đang nổi một trận lửa lớn. Hắn sớm bị đốt thành tro nguội tro tàn, nhưng vẫn muốn miễn cưỡng mình mỉm cười.
Nhìn thế nào, dáng vẻ của thanh niên cũng không giống vô sự.
Nếu có lựa chọn, cả đời Minh Tố Vấn cũng không muốn lãnh phong đối mặt với hắn như vậy, nhưng nếu không tìm kiếm phương hướng giải thoát, chỉ sợ tương lai thanh niên sẽ đi đến con đường cực đoan.
“Phi Chân...... Sư phụ ngươi, bảo ngươi lưu lại Dạ La bảo, không phải muốn ngươi làm ngươi năm mười lăm tuổi.”
Nụ cười của Minh Phi Chân ngưng lại, biểu cảm dao động rõ ràng, nhưng Minh Tố Vấn không thể dừng lại, tiếp tục nói.
“Sau trận chiến trên Vô Pháp Vô Thiên nhai, con mắt của ngươi không khôi phục bình thường nữa. Mỗi khi ngươi phun trào sát ý, không thể khắc chế tâm ma, nhất định phải khóa mình trong phòng, không xuất ngoại gặp người. Nếu ta biết Tây Môn Xuy Đăng và Ma giáo toàn diện tan tác sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy với ngươi...... Ta tuyệt sẽ không rời khỏi ngươi lâu như vậy. Ngươi hối hận, làm ngươi suy sụp tinh thần. Nửa năm qua ngươi không làm gì cả. Không làm Dạ La bảo chủ, không làm Tán thần tôn, cũng không làm đệ tử Đại La sơn. Ngoại trừ thu lưu dư chúng của Ma giáo, chính là cả ngày ở trong Dạ La điện uống rượu. Thời gian ngươi đắm chìm trong oán hận và phẫn nộ càng lâu, sát ý của ngươi sẽ càng thêm rõ ràng. Cuối cùng sẽ có một ngày không thể ức chế, tựa như ngươi năm đó......”
“Không, sẽ không.”
Ánh mắt của Minh Phi Chân vô hồn, ngữ khí lại chém đinh chặt sắt: “Ta sẽ không biến thành ta khi đó, bởi vì......”
“Bởi vì Tây Môn Xuy Đăng giúp ngươi, đúng không?”
Ánh mắt Minh Tố Vấn lãnh đạm, tiếp lời Minh Phi Chân: “Tây Môn Xuy Đăng giúp ngươi thoát khỏi tâm ma, ngươi đáp ứng hắn làm Ma giáo Tán thần tôn. Nhưng bây giờ hắn không có ở đây, không còn Tây Môn Xuy Đăng thứ hai giúp ngươi.”
“Hắn vẫn còn. Ta không thấy thi thể của hắn!”
“Người chết không thể phục sinh, ngươi cần gì cố chấp như vậy.”
“Vô Pháp Vô Thiên nhai là địa phương nào? Vách núi kia cao hơn Kinh Mộng Vũ Thiên phong, cho dù ngươi rơi xuống cũng không còn hài cốt, sao có thể yêu cầu Tây Môn không chết? Huống chi lúc ấy hắn lực áp quần hùng, đã dầu hết đèn tắt, dùng sạch chân nguyên, rơi xuống còn có thể giữ được mạng sao? Không thấy thi thể vân vân, chẳng qua là cái cớ dối mình dối người. Ngươi phải tiếp nhận, Tây Môn Xuy Đăng, đã chết!”
Lấy Minh Phi Chân làm trung tâm, một trận kình khí doạ người đột nhiên bộc phát, lại bị một lực đạo mạnh mẽ hơn thu hồi trước khi tạo thành nguy hiểm thực tế. Nếu không phải sợi tóc vẫn bay loạn, ngay cả Minh Tố Vấn cũng sẽ cho rằng đó là ảo giác.
Sắc mặt Minh Phi Chân đen dọa người, đôi môi thì tái nhợt.
“...... Đủ rồi, ta không muốn tiếp tục đề tài này nữa.”
Nhưng từ ngữ như lợi nhận của nữ lang không dừng lại.
“Con mắt của ngươi biến thành ma nhãn, chậm chạp không thể biến mất. Là bởi vì ngươi đang hối hận, hối hận ý kiến của mình không hợp với hắn, hối hận mình tin tưởng không ai có thể đánh bại hắn, hối hận bất kể võ công mình mạnh cỡ nào, lại vẫn có chuyện không thể làm được.”
“Đủ rồi đủ rồi......”
Ngữ khí của Minh Tố Vấn trầm ngưng, mang một chút lệ khí hiếm thấy, quát: “Ngươi đang tự trách, ngươi không thể cứu Bạch Thiên Tân, để hắn bị người hại chết. Ngươi không thể cứu Tây Môn Xuy Đăng, hại hắn ngã vào vách núi, vạn kiếp bất phục. Ngươi không thể cứu đứa bé kia, ngay cả hứa hẹn với một đứa bé cũng không thể bảo vệ!”
“Đủ rồi! ! !”
Minh Phi Chân quát lớn một tiếng, nắm tay đập xuống đất, kích thích một trận kình phong vô tận, dường như trong núi sinh ra cự bạo.
Khối cự thạch không chịu nổi lực đạo của một quyền này, phút chốc hóa thành bột phấn, bạo phong phất đến, ngay cả Minh Tố Vấn cũng có cảm giác khó chịu. Chỉ có chuôi hắc đao này, vẫn như một miếng sắt cứng. Lấy nó làm trung tâm, hòn đá không bị khí kình ảnh hưởng, vẫn không chút sứt mẻ, dường như di thế độc lập, không liên quan đến thiên địa.
Trong trí nhớ, Minh Phi Chân chưa bao giờ phát ra âm thanh lớn như vậy với tiểu sư di của mình. Cũng chưa từng tỏ ra phẫn nộ rõ ràng như với địch nhân đến vậy.
Sau khi phát tiết, đầu óc Minh Phi Chân khôi phục thanh minh trong sát na, mặt vẫn tối sầm lại.
“...... Ta muốn một mình yên lặng.”
Ngụ ý, là hạ lệnh trục khách với Minh Tố Vấn. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong hai mươi năm quen biết của bọn hắn.
“Ta cứ không.”
Ngữ khí của Minh Tố Vấn kiên quyết hiếm có: “Nếu ta đi, cũng là mang ngươi cùng đi. Ngươi không thể tiếp tục trốn trên núi, ta muốn mang ngươi xuống núi.”
Minh Phi Chân trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “...... Ngươi có thể làm được sao?”
“Ta đã nói, nếu có ý kiến, thì tới đánh một trận đi.”
Minh Tố Vấn bồng bềnh đứng dậy, trên người không nhiễm trần thế.
“Ngươi đã lựa chọn vũ lực để giải quyết...... Vậy thì dùng võ công của ngươi để giải quyết ta đi.”
“...... Ngươi đang nói cái gì, sao ta có thể......”
“Đừng nói ngươi không nỡ, tương lai ngươi nhập ma, còn ai không thể ra tay?”
Minh Tố Vấn cúi khuôn mặt trái xoan tiếu mỹ xuống, cười lạnh nói: “Minh bảo chủ, ngươi thật là cực kỳ tự phụ. Trong vòng ba chiêu, nếu ta không thể làm ngươi đứng dậy, coi như ta thua, cũng không nói lời thừa thãi trước mặt ngươi nữa. Nếu ta thắng…. Ngươi sẽ đáp ứng ta một chuyện.”
Những năm gần đây, võ công của Minh Tố Vấn tiến nhanh, nàng vốn là tư tài tuyệt đỉnh, lại có cao thủ danh sư hạng nhất đương thời dạy bảo. Thời thế hiện nay, sợ rằng không nữ tử hai mươi tuổi trở xuống nào có thể là đối thủ của nàng.
Nhưng, nàng vẫn cách cảnh giới chí cao một khoảng không thể vượt qua, đây không phải thiên tư ưu dị có thể bù đắp. Chênh lệch công lực của nàng với Minh Phi Chân, sợ rằng không có khả năng bù đắp trong vòng hai mươi năm.
Mà bản thân vụ cá cược này cũng có vấn đề. Nếu Minh Phi Chân hạ quyết tâm ngồi một chỗ, đừng nói là Minh Tố Vấn, cho dù Thần Châu đại hiệp hoặc Minh Hóa Ngữ đích thân đến, cũng không dám cam đoan có thể đánh hắn từ trên chỗ ngồi xuống trong ba chiêu. Hơn nữa nếu hắn dụng tâm phản kích, người tiếp được một chiêu của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi ba chiêu?
Nếu bình thường, sợ rằng Minh Phi Chân sớm đã nhận thua đổi lấy một nụ cười của tiểu sư di, nhưng bây giờ hắn lại đổi ý.
“...... Tốt, hi vọng tiểu sư di hết lòng tuân thủ ước định.”
“Ngươi nói bình thường ta rất thích vô lại sao? Quỷ nhát gan, xem chiêu!”
Song chưởng Minh Tố Vấn khép lại, tay trái Tinh La Chưởng, tay phải Thiên La Toa Chức Thủ. Song chưởng cùng đến, lại là hai loại lộ số. Ngoài nhất tâm nhị dụng ra, chiêu thức còn rất tinh diệu, xuất thủ vừa nhanh vừa mạnh, không biết hơn lúc quyết đấu với Lăng Thanh Thư bao nhiêu lần. Nếu thật sự động thủ, sợ rằng Lăng Thanh Thư lúc ấy không qua được ba mươi chiêu.
“Một chiêu.”
Nhưng Minh Phi Chân không để ý không quan tâm, đơn chưởng một bổ, một luồng nội lực hùng hồn lao ra, thẳng vào trung gian. Dù hai tay Minh Tố Vấn biến hóa nhanh hơn nữa, trung tâm thân thể vẫn là chỗ duy nhất không biến được, hai chiêu phải bỏ đi một chiêu mới ổn. Nhưng chuyện lạ lại xảy ra trước mắt.
Minh Tố Vấn cứng rắn một phân thành hai, với nhãn lực của Minh Phi Chân, chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp. Nhất thời khó mà phân biệt bên nào mới là bản tôn.
—— Phân Thân Hóa Ảnh? Tiểu sư di luyện thành Đảo Phản Chân Kinh? Thảo nào có tự tin này.
Đảo Phản Chân Kinh là môn võ công thâm ảo nhất được ghi chép trong Thiên La Bảo Điển. Công này có thể làm chân khí toàn thân nghịch hành, võ công cũng có thể vận dụng nghịch chuyển, hết thảy không theo lẽ thường.
Thiên La Bảo Điển danh xưng võ công khó học nhất trong lịch sử Đại La sơn. Bởi vì người làm ra có tâm tư quái đản, cơ mưu phức tạp, tuấn mẫn vô cùng, nhất là võ công của môn Đảo Phản Chân Kinh này phản tất cả lẽ thường trong võ học. Truyền nhân có thiên phú không đủ, khổ tu thế nào cũng uổng công, miễn cưỡng luyện còn có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma. Đến nay vẫn là võ kinh ít người đọc nhất trong Tàng Thư các của Đại La sơn. Minh Tố Vấn có thể học được võ công này ở tuổi hai mươi, thiên tư cao đến nghe rợn cả người.
Phân Thân Hóa Ảnh này là thân pháp diễn biến từ Chính Nghịch Tướng Hóa trong Đảo Phản Chân Kinh. Chính phản đều thật, khó mà phân biệt, cho dù là Minh Phi Chân cũng không thể lập tức nhận ra chân tướng của phân thân.
Minh Tố Vấn phân thân thành hai, song chưởng của phân thân bên trái vận chuyển, chưởng pháp tinh diệu kỳ ảo, mà phân thân bên phải đánh thẳng bên gáy Minh Phi Chân, thế công cũng lăng lệ.
Phá chiêu đổi thức vốn cũng không phải phương diện Minh Phi Chân am hiểu, nếu miễn cưỡng ra cường chiêu công gấp, lại không thể cam đoan Minh Tố Vấn an toàn. Thay vì cưỡng ép xuất thủ, không bằng —— Minh Phi Chân không tránh không né, chỉ ngồi ngay ngắn trên tảng đá. Vẫn mặc cho song chưởng của Minh Tố Vấn đánh vào người. Nội lực của hắn và Minh Tố Vấn chênh lệch rất xa, cho dù bị đánh trúng cũng không lo lắng thụ thương.
Nhưng thân thể đối mặt tiên kiếm cũng chưa từng dao động, lại không nhịn được nhẹ nhàng lắc lư.
Nội kình Minh Tố Vấn đánh vào vô cùng to lớn, lại là nội lực Dịch Cân Kinh chính tông.
Minh Phi Chân vừa nghĩ đã biết, vừa rồi phân thân bên trái của Minh Tố Vấn khẽ xoay tố thủ, thi triển Đại La Không Chưởng, mượn kình lực chưởng đao của hắn, chuyển tới công hắn. Cho dù Hồng Cửu sử dụng Đại La Không Chưởng, muốn mượn nội lực Dịch Cân Kinh cũng lực bất tòng tâm. Nhưng Đảo Phản Chân Kinh cộng thêm huyền bí của Không Chưởng, lại có thể làm được chuyện cực kỳ khó khăn này. Nụ cười của Minh Tố Vấn còn chưa bảo trì được phút chốc, thân thể mềm mại đã run rẩy, bị một lực lượng mạnh mẽ nhấc lên.
Cho dù là nội lực Dịch Cân Kinh, vẫn không gây thương tổn được Minh Phi Chân.
Nếu bàn về bí quyết tá lực vận chuyển, môn võ học nào trên đời này có thể thắng được Thái Cực Tâm Pháp. Hắn hơi vận thần công, lại hoàn trả toàn bộ kình lực.
“Chiêu thứ ba...... Ngươi, ngươi điên rồi sao! ! Thanh niên nên ngồi đợi chiêu thứ ba đến, tiếp thu thắng lợi sau cùng, lại hóa thành một con chim nhạn bay ra.
Minh Tố Vấn bị đại lực nhấc lên không ngừng lại, mà là không hề vận công chống cự hóa giải, mặc cho lực xung kích ném mình đi, rơi xuống vách núi sau lưng.
Nếu bình thường, Minh Phi Chân vận công thu nạp là có thể bắt người trở về. Nhưng Minh Tố Vấn bị kình lực Dịch Cân Kinh của mình ném ra, bản thân giữ lại nội lực không dùng, vạn nhất nàng vận công chống cự —— Minh Phi Chân còn chưa kịp nghĩ đến đây, thân thể đã lao ra ngoài như lợi tiễn. Ôm mỹ nhân tận lực tự sát về.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng Minh Phi Chân chỉ cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ. Hắn kinh hãi đến mồ hôi lạnh chảy ướt cả người, đó là hành động vĩ đại mà người trải qua ngàn trận chiến cũng không thể làm được, mà nữ lang lại thoải mái làm được.
Lại nhìn giai nhân, Minh Tố Vấn đầy giảo hoạt, mắt hạnh quay tròn nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi thua rồi.”
“...... Nếu ta không thể bắt kịp, ngươi có biết không, ngươi......”
“Ngươi có thể bắt kịp, ta biết.”
Trong giọng nói của nữ lang tràn đầy tín nhiệm, dường như ngay cả sinh mệnh cũng có thể tương giao. Mà nhiều hơn tín nhiệm, là một phần tự hào và kiêu ngạo phát ra từ nội tâm, làm nàng có thể ngẩng đầu lớn tiếng nói ra.
Thanh niên trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Vì sao đùa kiểu này?”
Minh Tố Vấn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt căng thẳng như sắp bị hối hận đè sập. Bàn tay non mịn mơn trớn hai má, ngón cái trắng nõn vò cặp mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ máu.
“Ta muốn ngươi biết, trên đời này, ngươi vẫn có người mà mình quan tâm. Cũng có người vẫn quan tâm ngươi.”
“......”
“Ta muốn ngươi biết, ngươi không thể đến kịp, không phải lỗi của ngươi, không phải sự bất lực của ngươi. Tây Môn Xuy Đăng là trời sinh phản cốt, hắn không thể chấp nhận trật tự hiện có, ngay cả thêm một khắc cũng không được. Cho dù không có Vô Pháp Vô Thiên nhai, cũng sẽ có vận mệnh khác chờ đợi hắn. Đây là lựa chọn của hắn, ngươi không cần vì vậy mà thống hận mình. Bao gồm Bạch Thiên Tân, bao gồm đứa bé kia...... Đều không phải là lý do ngươi hận mình.”
Từ ngữ nhu hòa của Minh Tố Vấn, giống như một miếng thuốc tốt mát lạnh. Vết thương bị nàng dùng câu chữ nhói lòng xé ra lúc trước, chảy ra máu mủ đã lâu không thấy mặt trời. Lại cẩn thận chuẩn xác quấn thuốc lên miệng vết thương này. Tuy không thể có hiệu quả trong một liều, nhưng luôn có khả năng chữa trị. Nhiệt độ của hỏa diễm ở đáy lòng hơi giảm bớt, căm hận và hối hận cũng không biến mất, nhưng bản thân Minh Phi Chân lại có chút cải biến.
Dường như cảm thấy trách nhiệm trên vai tuy không giảm xuống, thống khổ ngày mai cũng không biến mất, nhưng đã không phải một thân một mình tiếp nhận.
“...... Thật xin lỗi, tiểu sư di, ta không nên đối xử với ngươi như thế.”
“Đúng đó. Vừa rồi ngươi rất dữ với ta.”
Minh Tố Vấn nằm trong ngực Minh Phi Chân cười khe khẽ, nhưng không thấy tức giận chút nào.
“Nhưng ta không trách ngươi. Không ai có thể quát ta, nhưng ngươi có thể, ta cho phép.”
Muốn để tiểu sư di nói một câu ‘Ta cho phép’ này, là phúc khí của bao nhiêu nam nhân.
Không nghĩ ra người duy nhất trên đời có vinh hạnh đặc biệt này, lại là mình.
Minh Phi Chân ngồi về tảng đá, muốn buông tiểu sư di xuống, lại bị nàng ôm chặt cổ, vẻ mặt lười biếng làm nũng. Tuy thấy tư thế này chướng tai gai mắt, cũng đành duy trì.
Hai người ngồi trên Minh Nguyệt quật, đồng thời thì thầm thật lâu. Nói rất nhiều chủ đề chưa từng đề cập tới.
Có gần đây của Minh Phi Chân, cũng có quá khứ xa xôi.
Minh Phi Chân chưa từng biết ‘Có người để thổ lộ hết’ lại làm mình cảm thấy cứu rỗi như thế. Hắn một mực nói kinh lịch những năm này, rất nhiều chuyện trong đó cho dù tiểu sư di cũng không biết, Minh Tố Vấn chỉ lẳng lặng nghe. Bất tri bất giác ánh trăng đã lộ ra.
“Chúng ta nói Đại La sơn đi. Ngươi biết không? Cho dù tính đến đời sư phụ ngươi, các sư đệ của ngươi cũng quá đặc biệt.”
“Phải không? Thái sư phụ chỉ có một đồ đệ là sư phụ, sư thúc còn lại cũng rất đáng gờm, không phải sao?”
“Ngươi cùng lớn lên với bọn hắn, đương nhiên không cảm thấy mấy. Truyền nhân của Đại La sơn thế hệ này, đều không tầm thường. Nhị sư đệ của ngươi, ngươi biết trên giang hồ xưng hô hắn thế nào không?”
Minh Phi Chân nhớ tới Hồng Cửu một mực đi theo mình, chân mày cau lại.
“...... Ta nhớ là Vạn Lý Thừa Long, không phải sao?”
“Uổng cho ngươi hành tẩu giang hồ chưa từng sai một tin tức, ngươi quá không lưu ý người bên cạnh.”
Minh Tố Vấn lẩm bẩm như đang nhớ lại: “Là Ẩn Hùng.”
Ẩn Hùng.
Ý tứ của xưng hào này không khỏi quá đơn giản, thậm chí không cần dụng tâm suy nghĩ.
Anh hùng ẩn giấu phía sau màn sao?
“Tâm tư hắn kín đáo, võ công cao cường, cho dù để đó mặc kệ, cũng sẽ là nhân vật nở rộ quang mang. Chỉ nói lần này bắt mấy ác thiếu, Lăng Thanh Thư giở trò giả vờ ngất, hắn vừa nhìn đã thấu, nhưng không nói ra. Còn tương kế tựu kế, dựa thế phá lực cản Kỳ Lân vệ. Võ công trí kế đều là thượng thừa.
Ta luôn luôn biết tiểu Thập Bát rất lợi hại. Nhưng không biết người trên giang hồ cũng tôn sùng hắn như thế. Đệ tử Đại La sơn, có lẽ có thiên phú võ học thắng được hắn. Nhưng nói đến anh hùng khí khái, lại không ai có thể so sánh.”
“Nhị sư đệ luôn rất tốt. Vốn...... Người họ Minh nên là hắn.”
Minh Phi Chân cúi thấp đầu, ngoài ngữ điệu thất lạc ra, còn có chút tịch mịch.
“Ta chẳng là cái gì, cũng không nên lấy đi cái gì.”
“Ngươi không lấy đi gì cả.”
Minh Tố Vấn nâng mặt hắn, không để hắn có cơ hội nhìn sang nơi khác.
“Ngươi còn không hiểu sao?”
“Các sư đệ của ngươi là loại người gì? Xưa nay tiểu tam tử không phục ai, ngay cả sư phụ ngươi cũng thế, lại luôn phục ngươi. Tiểu tứ vốn có thể chất dị thường, luôn bị người coi như quái thai, lại một mực tới gần ngươi. Càng không đề cập tới tiểu ngũ là hòn ngọc quý trên tay sư phụ ngươi, không coi bất kỳ người nào ra gì, chỉ có với ngươi mới bằng lòng thấp giọng nhỏ nhẹ. Tính tình tiểu lục tử cứng như vậy, nếu không có ngươi ép, sớm đã đánh nhau với những sư huynh đệ khác.
Trong xương Tiểu Thập Bát khắc hai chữ hào kiệt, là thuộc về hắn, ai cũng không cướp được. Hắn chân tâm sùng bái ngươi, cho nên mới gọi ngươi là đại đương gia đến hôm nay. Xưa nay ngươi không cướp đồ vật của ai. Đó là của ngươi, những sư đệ sư muội sùng bái ngươi, đều là của ngươi.”
Minh Phi Chân nghĩ một hồi, cười khổ nói: “Nhưng ta xứng sao?”
Hối hận và không cam lòng, nghiêm trọng vặn vẹo bản chất lạc quan của thanh niên, khiến hắn vô cùng chán ghét bản thân. Bây giờ còn không nhìn ra vấn đề gì, lâu dài sẽ có hại. Nước ấm trị liệu lâu dài có lẽ có tác dụng, nhưng một số thời khắc...... Còn không bằng một liều mãnh dược.
Mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành quyết định, cười nhạt một tiếng.
“Phi Chân, ngươi còn nhớ không, vừa rồi ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
“Hả? Là vừa rồi ngươi nhảy núi sao?”
“Vậy ngươi có nhận nợ hay không?” Minh Tố Vấn nháy nháy mắt.
Ai nói Đại La Không Chưởng khó chơi, trên Đại La sơn, không có nhân vật khó chơi hơn tiểu sư di.
Minh Phi Chân vò đầu nói.
“Nhận nợ nhận nợ, không biết tiểu sư di muốn ta làm gì?”
“À ừ...... Nói đến, cũng chỉ ngươi có thể làm được.”
“Vậy là chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ sáng nay...... Trong phòng ngươi, chuyện chúng ta còn chưa làm xong không?”
Sáng nay, trong phòng ta?
Mạch suy nghĩ của Minh Phi Chân tung bay về sáng sớm, tiểu sư di kéo gió thơm giết tới...... Cửu biệt tương phùng, kề gối nói chuyện với hắn trên giường. Khi đó hai chân nàng không có tất lưới, đôi bắp chân phấn quang tinh tế đá đá, cười nói tự nhiên. Hình như không có chuyện gì để làm a......
—— Không bằng...... Chúng ta...... Làm chút chuyện thú vị đi......
—— Biết rõ còn hỏi...... Nơi này...... Là trên giường nhé......
Hai câu này đột nhiên bay vào trong đầu. Nữ tử chậm rãi bò tới trước người như mèo con, nhưng có khí thế không thể ngăn cản như nữ vương, tư thế mị hoặc đó lại đánh vào đầu. Minh Phi Chân đột nhiên không thể không để ý, tiểu sư di trong ngực, là một nữ nhân rất có lực hấp dẫn. Nhất là với hắn, xưa nay đều như vậy.
Giai nhân dung mạo tuyệt lệ đang nằm trong ngực đột nhiên nóng lên. Chú ý tới điểm này, Minh Phi Chân không khỏi hơi hốt hoảng. Nhưng tảng đá lớn vừa bị một quyền của hắn hủy hơn phân nửa, lại không tìm được chỗ buông lão nhân gia nàng xuống, đành phải tận lực không nhìn tới má phấn đỏ hồng, không nhìn nhiệt độ cơ thể lên cao kịch liệt trong tay.
“Ta nói a...... Phi Chân?”
“Hả? Sao?”
“Rốt cuộc ngươi, có định đứng dậy không?”
Giọng mang oán trách, như vuốt mèo cào lòng, không tự chủ có cảm giác hơi ngứa ngáy kì lạ.
“Định, định.”
Hai người đều yên lặng một hồi.
Rõ ràng ngồi trên đỉnh núi, gió đêm phơ phất, vậy mà có ảo giác kỳ quái —— không khí xung quanh cũng biến thành nóng hổi.
“Vậy...... Ngươi đáp ứng không?”
Minh Phi Chân khó khăn nói: “Nhưng chuyện này...... Không được tốt a.”
“Vậy thì có gì không tốt? Rõ ràng ngươi đã đáp ứng.”
Minh Phi Chân suy nghĩ liên tục, tiểu sư di chỉ ham chơi. Nơi này là trên vách núi, lại tại dã ngoại, không đến mức làm ra chuyện quá đáng. Ghi nợ là chuyện chắc chắn. Nếu không làm xong chuyện này, lần sau ra nan đề lần đầu tiên...... Minh Phi Chân vẫn ngoan ngoãn gật đầu trước.
“Vậy là tốt rồi, ta sớm đã muốn thử.”
Nữ lang tuyệt sắc trong ngực chợt đứng dậy, gió thơm xông vào mũi. Minh Phi Chân không biết bắt đầu từ đâu, đang cứng người sợ đụng phải chỗ không nên đụng, lại thấy tiểu sư di thoát khỏi ngực hắn, nhảy ngược ba bước đứng vững. Tố thủ hợp lại, đột nhiên rút hắc đao từ trong đá ra.
Vụt một tiếng, dứt khoát thẳng thắn, không nghe thấy tiếng rung của lưỡi đao.
Minh Phi Chân đột nhiên cảm thấy bầu không khí kiều diễm xung quanh như bị một chậu nước lạnh dội xuống, mở to hai mắt kỳ quái nói.
“Tiểu sư di, thế này là sao?”
“Không phải ngươi đã đồng ý sao? Biết rõ còn hỏi?”
“Không phải, ta, ta đáp ứng cái gì?”
Nữ lang cắn môi, dường như ngậm một nhụy hoa đỏ hồng.
“Ngươi đáp ứng ta, để ta dùng hắc đao chém ngươi một nhát a.”
“A? !”
Họa phong đột biến a đậu xanh!
Suýt nữa đã buột miệng nói ra câu này, phong cách u buồn của Minh Phi Chân vỡ sạch sành sanh.
“Vì sao là chuyện này a!”
Nhắc tới, buổi sáng đích thực là nói chém một đao trước, mới nói tới phong tình trên giường. Nhưng lúc này Minh bảo chủ mới nhớ lại, không khỏi quá trễ. Tiểu sư di đã hắc đao nơi tay, đằng đằng sát khí mỉm cười, làm tốt chuẩn bị vung đao.
“Ta đã sớm nói, muốn thử đặc chất của cây đao này. Ngươi cứ không để ta đụng. Hôm nay khó khăn lắm ngươi mới đáp ứng, ta phải dùng ngươi thử đao.”
“Vậy cũng không cần chém ta a!”
“Vốn cũng không cần dùng ngươi thử đao. Nhưng hôm nay ngươi vừa dữ với ta vừa đánh ta, còn đẩy ta xuống vách núi, chuyện này không thể tính như vậy. Ngươi, không được dùng chân khí hộ thân nhé.”
Án oan trên đời này cộng lại cũng không oan như ta a! Vách núi đó là tự ngươi nhảy a!
Nhưng sợ miệng lưỡi gây sự, câu này không dám ra khỏi miệng, miễn cho tiểu sư di biến chém một đao thành chém mười đao, vậy cũng không làm trái tín ước. Minh Phi Chân nghĩ vô duyên vô cớ phải trúng một đao, không khỏi tâm tình nặng nề.
“Muốn, muốn chém chỗ nào a?”
“Đầu.”
“Đầu? !”
Minh Phi Chân vội vàng bảo vệ đầu.
“Ta thành ngốc thì phải làm sao! ?”
Cho dù nhục thể bền bỉ thế nào, không dùng chân khí hộ thân mà để hắc đao trực tiếp chém một nhát vào đầu, không mất trí nhớ cũng phải nổi cái bọc đẫm máu a!
“Chuyện này không liên quan, ai bảo ngươi làm ta giận.” Minh Tố Vấn cười đắc ý vô cùng, dường như rốt cuộc tìm được biện pháp trị Minh Phi Chân.
Minh Phi Chân tuy hận đến nghiến răng, lại không thể ăn miếng trả miếng.
“Chờ, chờ đã a! Để ta chuẩn bị tâm lý đã! ! !”
“Được, sẽ cho ngươi chuẩn bị. Ngươi nhắm mắt lại, ta đếm ba tiếng mới chém, chém xong coi như thanh toán xong.”
Minh Tố Vấn vung hắc đao hai lần để thích ứng chất liệu, một đao hạ xuống, tảng đá còn thừa nghênh thanh mà vỡ, uy lực cực kỳ bất phàm. Minh Phi Chân nhìn đến lá gan rung động, đành phải nhận mệnh nhắm hai mắt lại, nghển cổ đợi giết, chính là chủ ý chết sớm thác sinh sớm.
“Ta đếm.”
“Chờ! Chờ một lát!” Minh Phi Chân vội vàng phất tay ngăn cản, “Có thể để ta đếm không!”
Dạ La bảo chủ —— mặc dù biết là vô dụng, lại tận lực muốn hoãn thời gian hành hình —— trong mắt nữ lang nhìn thế nào cũng đáng yêu.
Nữ lang tận lực nín cười.
“Cũng được, ngươi đếm.”
Nhưng giao đếm ngược tử vong vào tay mình, có an tâm hơn hay không, điểm này có thể nhìn ra từ khuôn mặt xám như tro của Minh Phi Chân.
Xong đời.
Lần này chết chắc.
Dường như có thể đọc được từ ngữ đơn giản dễ hiểu như vậy, nữ lang không nhịn nổi cười.
Minh Phi Chân liều mạng nhắm chặt hai mắt, tận lực không chú ý kẻ hành hình đến, nhưng giác quan nhạy bén không thể ngăn cản tin tức chảy vào não hải. Nữ lang mang mùi thơm cơ thể như lan chi chậm rãi tới gần, bước chân đẹp như thế. Giơ tay về phía hắn......
Minh Phi Chân chậm rãi đếm......
“Ba.........”
“Hai.........”
“Một...... Đừng đánh đừng đánh! Ta nhận sai ―― a.”
Âm thanh cầu xin tha thứ bị thứ gì đó chặn lại.
Trên môi có hai mảnh sự vật thơm mềm như mật đường đông lạnh, ngăn chặn phát biểu phá hoại bầu không khí của hắn. Một tiếng không kịp nuốt về, tiếp xúc với đồ vật ấm áp đến gần như nóng hổi đó, ma sát ra chút âm thanh ướt át, tràn đầy yêu đương ngọt ngào không thể nói rõ.
Minh Phi Chân chợt mở to mắt, nữ lang trẻ tuổi mỹ lệ, đã yên lành ngồi trước mặt. Nàng bảo trì nụ cười thong dong trước sau như một, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng màu sắc của đôi môi có đường cong rất đẹp lại đỏ tươi như cây lựu chín mọng, không thể coi như không thấy. Minh Phi Chân nhớ rõ ràng vừa nãy môi của nàng, còn không có màu sắc như vậy.
Vừa rồi quả nhiên là ——
Minh Tố Vấn hì hì một tiếng, dường như thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Minh Phi Chân thật sự buồn cười, ngay cả mắt cũng cười thành trăng khuyết.
Minh Phi Chân lẳng lặng nhìn nàng cười, dường như còn đắm chìm trong dư vận vừa rồi. Mà nàng cười đến con mắt cũng cong như thế, đã cực kỳ lâu chưa thấy. Trong lòng không tự chủ được nổi lên sự ngọt ngào đặc biệt.
Nữ lang đã dâng nụ hôn đầu nhếch miệng, nở nụ cười xấu xa như đùa giỡn thành công. Dường như nàng muốn cảm nhận nhịp tim của hắn, ngọc thủ ấn trên ngực hắn.
“Một đao này, đau không?”
“Chuyện này, chuyện này, ta......”
Dần dần ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, thanh niên không nhịn nổi xao động trong lòng.
Xung kích bất ngờ làm thanh niên đang chán nản tan rã u buồn, trong lúc nói chuyện khôi phục một ít sức sống thường ngày, ngay cả con ngươi màu đỏ cũng có dao động tiêu tán.
Chỉ như vậy, là đủ.
Minh Tố Vấn hài lòng xác nhận chiến quả của mình, thanh niên dao động và hốt hoảng làm nàng cũng không nhịn được ửng đỏ má phấn. Lúc phát giác hắn nhìn chằm chằm đôi môi của mình, xấu hổ không thôi, nghiêng má lúm đồng tiền đi.
“Ta không nỡ chém ngươi, lại không biết phải làm sao, bèn như vậy. Chuyện này chưa xong, chuyện ngươi thiếu ta, vẫn chưa làm.”
“Tiểu sư di muốn ta làm gì...... Lúc nào ta cũng đi làm.”
“Chính ngươi nói đó.”
Minh Tố Vấn nhịn ngượng ngùng xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Ta muốn ngươi đáp ứng ta...... Ngươi phải thật tốt.”
“Ta nhảy xuống vách núi, không phải muốn uy hiếp ngươi. Mà là nói cho ngươi, ta quan tâm ngươi như thế, quan tâm đến mức này.”
“Bất kể gặp phải chuyện gì, cũng không cần cam chịu, không cần xem nhẹ tính mạng của mình. Trên đời này có người coi ngươi trọng yếu như sinh mệnh. Nếu ngươi đã ghi nhớ, ta mới có thể yên tâm, biết không?”
Minh Tố Vấn lúc nào cũng thích giấu giếm tâm ý ở những nơi nhỏ không dễ phát giác.
Hoặc là nàng cúi đầu ngượng ngùng, hoặc là nàng lơ đãng thoáng nhìn, hoặc là nụ cười giảo hoạt của nàng, hoặc là ngôn ngữ dịu dàng của nàng.
Từ đầu tới đuôi, nàng đều không thừa nhận chuyện vừa rồi xảy ra.
Nhưng nếu tình ý trong mắt nàng mà Minh Phi Chân cũng xem không hiểu, vậy hắn chính là đồ đần.
Khi nhìn thấy nụ cười như không cốc u lan nở rộ trong cảnh đêm của nàng, màu đỏ thẫm như máu trong con mắt, rốt cuộc tiêu tán.
“Ta...... Đáp ứng ngươi.”