[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 493 : Chứng chết giả
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
“Nói bậy!” Danh y trấn Tàm Hồ cả giận nói: “Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy! Kinh mạch toàn thân cô nương này bế tắc, khí mạch không thông. Bệnh này dược thạch không linh, chỉ thông khí mới có thể hoàn hồn. Ta thử dùng nhân sâm dưỡng khí cho nàng, nếu tìm được nhân sâm cực phẩm ở tuyết địa, có thể kéo dài tính mạng. Nhưng đây là phương pháp trị phần ngọn, sau đó vẫn cần hàng ngày châm cứu ba lần, xoa bóp một canh giờ, giúp nàng đạo khí quy nguyên. Hiệu quả của phương pháp này tuy chậm, nhưng dùng thời gian mười lăm năm, chung quy có thể giữ được tính mạng. Ngươi lại nói trong vòng một đêm, căn bản là nói hươu nói vượn!”
Kiến thức của người nói hai mươi năm cũng chỉ như thế, nhưng thuật châm cứu còn không bằng hắn, đành phải nói thêm năm năm.
Tra chân nhân cười như mộc xuân phong, như không hề nghe thấy.
“Hay, thật là bản lãnh.”
Lạc đại phu khẽ vuốt cọng râu trắng như tuyết, cười lạnh nói: “Hóa ra dược thạch không linh, còn cần nhân sâm cực phẩm ở núi tuyết để dưỡng khí. Dùng dược liệu này còn cần mười lăm năm, bởi vậy nói lang băm hại người, bất cứ lúc nào cũng đúng.”
“Đây, đây là biện pháp trị tận gốc nhất......”
Lạc đại phu khẽ đảo quái nhãn, mắng.
“Trị tận gốc? Ngay cả bệnh cũng đoán sai, nếu ngươi không nghĩ đến tác dụng của châm cứu và xoa bóp, lão phu sớm đã một cước đạp ngươi ra ngoài.”
Ở Hồ Châu, thanh danh của Lạc đại phu không nhỏ, hắn vừa mở miệng, đại phu còn lại không dám lên tiếng.
Lạc Tư Mệnh thấy Tra chân nhân không nói, thỉnh giáo Lạc đại phu trước: “Đại phu gia gia, ngươi đoán bệnh này là gì. Tư Mệnh cũng muốn thỉnh giáo. Lúc trước Tư Mệnh đã chẩn trị, chung quy thử tới thử lui cũng không thể biết được tình hình của thụy cô nương. Gia gia có cao kiến gì, không ngại nói thẳng.”
Lạc đại phu khôi phục thần sắc khổ não sầu tư, cau mày nói.
“Lão phu từng nói có thể chữa khỏi vị cô nương này trong nửa năm...... Kỳ thực chỉ nói một nửa. Lão phu có thể trị thương, nhưng không thể chữa bệnh.”
“Đây không phải một chuyện sao?”
Vẻ mặt Lạc đại phu nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu nói.
“Thương là thương, bệnh là bệnh. Cô nương này từng so chiêu với cao thủ tuyệt thế, không địch lại trúng quyền.”
Nói đến hai chữ ‘Trúng quyền’, Lạc Tư Mệnh hơi nheo mắt lại, Lạc đại phu biết ý tứ hỏi thăm trong ánh mắt của hắn, bèn nói: “Võ nhân thụ thương, vết tích mà đao kiếm quyền chưởng tạo thành tuyệt không tương đồng. Một quyền kia trúng vào dưới xương sườn trái, mặt ngoài không hề có vết thương, chỉ còn một điểm quyền ấn, có thể thấy người ra quyền rất sốt ruột. Người kia không chỉ có võ công cao cường, kỹ năng vận lực càng là cao minh khác thường.
Lại có thể tụ lực quyền cương mãnh vào kinh mạch mà không thương tổn da thịt cốt cách, võ nghệ như vậy, người có thể làm được trong thiên hạ thật sự rất ít. Về phần môn quyền pháp này, có thể nói chiêu số thường thường, lợi hại chính là nội kình cương mãnh tuyệt thế, thấy rõ người này không phải quyền pháp cao minh, mà là nội công.”
Lạc Tư Mệnh trầm tư một hồi, gật đầu nói.
“Ta hiểu được, mời gia gia nói tiếp.”
“Lực quyền này phong huyệt đạo của cô nương, nếu giải khai trong mấy ngày thì cũng thôi đi, nhưng hình như cô nương này không ngừng chạy trốn trong một thời gian rất dài, thân thể không được nghỉ ngơi, cũng không có cơ hội giải khai huyệt đạo. Một thời gian sau, đã thành bệnh dữ. Đây không phải thương thế đơn thuần. Bất kể vị cô nương này trúng quyền pháp gì, chỉ cần không chết ngay, lão phu luôn có cơ hội cứu về. Bây giờ tình trạng như vậy, lão phu rất không nắm chắc......”
“Chắc nàng bị người đánh rớt xuống nước, mới được ta mang từ trong hồ về.” Lạc Tư Mệnh ngạc nhiên nói: “Nhưng đây không chỉ là thương thế đơn thuần sao?”
“Không phải. Lang băm này nói đúng, có lẽ nguyên nhân hôn mê ban đầu là kinh mạch bế tắc, chỉ cần khí thông thì thần thanh. Huyệt đạo toàn thân nàng bị người điểm bằng thủ pháp nặng, nhưng bất kể ai điểm huyệt, thậm chí là qua mấy ngày, hợp lực lượng của lão phu và thiếu chủ, giải khai từng huyệt không rắc rối. Sau đó lão phu tự có biện pháp chữa khỏi thương thế của nàng, chẳng qua......”
Lạc đại phu nói, nhíu mày đập một chưởng vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu Thẩm Y Nhân, hổ hổ sinh phong. Một chưởng này hội tụ công lực toàn thân hắn, chưởng lực hùng hồn khó cản, tàn ảnh dưới chưởng chưa tiêu, toàn thân đã bắt đầu tỏa ra bạch khí. Hiển nhiên đang dùng công lực toàn thân giải khai huyệt đạo ở đỉnh đầu Thẩm Y Nhân.
Bạch khí càng ngày càng đậm, qua hồi lâu, Lạc đại phu hít mạnh một hơi, hét lớn một tiếng ‘Hây!’, bạch khí lập tức biến mất. Lạc đại phu hồng quang đầy mặt, chậm rãi rút bàn tay về.
Một chưởng của hắn hư hao cực lớn, điều dưỡng một lát mới có thể mở miệng nói.
“Thiếu chủ, một chưởng vừa nãy của ta không chỉ giải khai mạch khí bế tắc ở huyệt Bách Hội của nàng, bị ‘Lạc Nhật Chưởng Thức’ của lão phu đánh vào đỉnh đầu như vậy, đừng nói là hôn mê, dù là người vừa chết cũng phải mở mắt một hơi. Nhưng ngài thấy, bây giờ vị cô nương này vẫn nhắm nghiền hai mắt, không có phản ứng nào. Đây chỉ có thể là tình hình của...... Người chết rất lâu.”
Lạc Tư Mệnh cau mày nói: “Rõ, rõ, rõ ràng cô nương này vẫn......”
Vẫn là một người sống, sao hôm nay đại phu đều thần thần đạo đạo? Bất kể thế nào cũng không nói ra nửa lời còn lại.
Lạc đại phu biết ý nghĩ của thiếu chủ, giải thích thêm.
“Lão phu chỉ làm một khảo thí. Thể cốt của cô nương này cứng rắn chắc chắn, giải khai huyệt đạo, tu dưỡng một thời gian, đương nhiên thân thể phục hồi như cũ. Nhưng vừa rồi chứng minh, cho dù giải khai huyệt đạo, nàng vẫn không bị ảnh hưởng. Biện pháp chữa thương lúc đầu rất là đúng bệnh, chỉ đáng tiếc tới quá trễ. Nàng không được trị liệu trong mấy ngày, ý thức mông lung không rõ, đã bị bóng đè, dần dần rơi vào trạng thái chết giả. Trong dân gian chuyện này xưng là chứng chết giả, hoặc y gia chúng ta xưng là ba hồn thiếu sót, bảy phách không đủ.”
Trong y giới, trạng thái chết giả luôn là một đề mục được rộng rãi thảo luận nhưng vẫn không thể đạt được một kết luận rõ ràng.
Bệnh nhân hô hấp như cũ, giống thường nhân, thân thể càng không tàn khuyết, chức năng khoẻ mạnh, nhưng một mực ngủ say, an nghỉ không dậy, giống như đã chết. Bất kể đại phu châm cứu dùng thuốc, sử dụng bất kỳ phương pháp nào cũng không thể đánh thức bệnh nhân. Bình thường loại bệnh này xuất hiện ở người trở về từ cõi chết, tuy sống nhưng như chết, không thể đánh thức ý thức.
Suy luận hợp lý nhất cho rằng người bệnh ở vào bước ngoặt sinh tử, tự nhận chắc chắn phải chết. Tuy sau đó được cứu, nhưng vào một khắc mà tử vong xảy ra, thân thể đã ghi nhớ trạng thái tử vong trước tinh thần. Đáy lòng đã thuyết phục thân thể của mình.
“Huyệt đạo của nàng, lão phu có thể tìm cao thủ hợp tác, giải xong trong vòng nửa tháng. Thương thế của nàng, cho dù trong hôn mê, lão phu có thể dùng các loại biện pháp như tắm thuốc, nội lực, điều dưỡng tốt trong vòng nửa năm. Nhưng chứng chết giả này…… Xin thứ cho lão phu vô năng vi lực. Dù chữa khỏi tổn thương, chẳng qua là làm thân thể nàng không tiếp tục bước về phía tử vong. Nhưng muốn vị cô nương này tỉnh lại thì khó khăn. Cho nên......”
Lạc đại phu nhìn về phía Tra chân nhân: “Lão phu cũng rất muốn biết, câu chuyện một đêm, rốt cuộc là thế nào?”
Ánh mắt mọi người trong phòng nhằm thẳng vào Tra Bĩ.
Lạc Tư Mệnh thỉnh giáo: “Đạo trưởng toán học kinh người, không biết cứu vị cô nương này thế nào?”
Nếu lúc trước hỏi vấn đề này, Tra Bĩ sao có thể trả lời. Bây giờ Lạc đại phu nói một đống, Tra đại gia tự có chỗ trống để phát huy.
Tra chân nhân ung dung không vội, cười nói: “Chuyện này không khó. Bần đạo có một đan phương, có thể chuyển âm dương, bổ hồn phách, gọi thần thức, vô cùng đúng bệnh với cô nương này. Chỉ cần ăn vào, bần đạo đảm bảo không cần một đêm là có thể tỉnh lại, nhưng lúc luyện chế cần quá nhiều dược vật, trước mắt không dễ góp đủ. Còn cần chút thời gian chuẩn bị.”
Vốn nghĩ lời vừa nói ra ắt phải chấn động, hắn lại nghênh ngang đi hái thuốc. Sau đó qua biển chính là thần tiên, ai có thể tìm được Tra đại gia ta.
Nhưng lời này vừa ra, lại chỉ đổi lấy ánh mắt băng lãnh của mọi người, ngay cả ánh mắt của Lạc Tư Mệnh cũng hơi không bình thường.
Lạc đại phu cười lạnh nói: “Quả là cao nhân a.”
Tra Bĩ khó hiểu nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Cô nương này bị chứng chết giả, miệng không thể mở, mồm không thể nhai, yết hầu không thể nuốt, như người chết. Ngươi từng thấy người chết uống thuốc sao? Cho dù ngươi dùng miệng của nàng nhai nát đan dược, nàng cũng không nuốt được. Lỗ mũi trâu nhà ngươi khoa trương thần thông ngu xuẩn, lão phu vốn không tin, hiện nay tin mười phần.”
Lúc này Tra Bĩ mới biết vấn đề ở đâu, cũng may tâm tư hắn linh hoạt, có thể bổ sung.
Cười nhạt một tiếng: “Thì ra hiểu lầm bần đạo vì chuyện này, đây chỉ là hiểu lầm. Miệng không thể cắn, mồm không thể mở thì sao? Chỉ cần một người có võ công cao cường dùng miệng mớm thuốc, chân khí thông suốt, tự có thể nuốt xuống!”
Kiến thức của người nói hai mươi năm cũng chỉ như thế, nhưng thuật châm cứu còn không bằng hắn, đành phải nói thêm năm năm.
Tra chân nhân cười như mộc xuân phong, như không hề nghe thấy.
“Hay, thật là bản lãnh.”
Lạc đại phu khẽ vuốt cọng râu trắng như tuyết, cười lạnh nói: “Hóa ra dược thạch không linh, còn cần nhân sâm cực phẩm ở núi tuyết để dưỡng khí. Dùng dược liệu này còn cần mười lăm năm, bởi vậy nói lang băm hại người, bất cứ lúc nào cũng đúng.”
“Đây, đây là biện pháp trị tận gốc nhất......”
Lạc đại phu khẽ đảo quái nhãn, mắng.
“Trị tận gốc? Ngay cả bệnh cũng đoán sai, nếu ngươi không nghĩ đến tác dụng của châm cứu và xoa bóp, lão phu sớm đã một cước đạp ngươi ra ngoài.”
Ở Hồ Châu, thanh danh của Lạc đại phu không nhỏ, hắn vừa mở miệng, đại phu còn lại không dám lên tiếng.
Lạc Tư Mệnh thấy Tra chân nhân không nói, thỉnh giáo Lạc đại phu trước: “Đại phu gia gia, ngươi đoán bệnh này là gì. Tư Mệnh cũng muốn thỉnh giáo. Lúc trước Tư Mệnh đã chẩn trị, chung quy thử tới thử lui cũng không thể biết được tình hình của thụy cô nương. Gia gia có cao kiến gì, không ngại nói thẳng.”
Lạc đại phu khôi phục thần sắc khổ não sầu tư, cau mày nói.
“Lão phu từng nói có thể chữa khỏi vị cô nương này trong nửa năm...... Kỳ thực chỉ nói một nửa. Lão phu có thể trị thương, nhưng không thể chữa bệnh.”
“Đây không phải một chuyện sao?”
Vẻ mặt Lạc đại phu nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu nói.
“Thương là thương, bệnh là bệnh. Cô nương này từng so chiêu với cao thủ tuyệt thế, không địch lại trúng quyền.”
Nói đến hai chữ ‘Trúng quyền’, Lạc Tư Mệnh hơi nheo mắt lại, Lạc đại phu biết ý tứ hỏi thăm trong ánh mắt của hắn, bèn nói: “Võ nhân thụ thương, vết tích mà đao kiếm quyền chưởng tạo thành tuyệt không tương đồng. Một quyền kia trúng vào dưới xương sườn trái, mặt ngoài không hề có vết thương, chỉ còn một điểm quyền ấn, có thể thấy người ra quyền rất sốt ruột. Người kia không chỉ có võ công cao cường, kỹ năng vận lực càng là cao minh khác thường.
Lại có thể tụ lực quyền cương mãnh vào kinh mạch mà không thương tổn da thịt cốt cách, võ nghệ như vậy, người có thể làm được trong thiên hạ thật sự rất ít. Về phần môn quyền pháp này, có thể nói chiêu số thường thường, lợi hại chính là nội kình cương mãnh tuyệt thế, thấy rõ người này không phải quyền pháp cao minh, mà là nội công.”
Lạc Tư Mệnh trầm tư một hồi, gật đầu nói.
“Ta hiểu được, mời gia gia nói tiếp.”
“Lực quyền này phong huyệt đạo của cô nương, nếu giải khai trong mấy ngày thì cũng thôi đi, nhưng hình như cô nương này không ngừng chạy trốn trong một thời gian rất dài, thân thể không được nghỉ ngơi, cũng không có cơ hội giải khai huyệt đạo. Một thời gian sau, đã thành bệnh dữ. Đây không phải thương thế đơn thuần. Bất kể vị cô nương này trúng quyền pháp gì, chỉ cần không chết ngay, lão phu luôn có cơ hội cứu về. Bây giờ tình trạng như vậy, lão phu rất không nắm chắc......”
“Chắc nàng bị người đánh rớt xuống nước, mới được ta mang từ trong hồ về.” Lạc Tư Mệnh ngạc nhiên nói: “Nhưng đây không chỉ là thương thế đơn thuần sao?”
“Không phải. Lang băm này nói đúng, có lẽ nguyên nhân hôn mê ban đầu là kinh mạch bế tắc, chỉ cần khí thông thì thần thanh. Huyệt đạo toàn thân nàng bị người điểm bằng thủ pháp nặng, nhưng bất kể ai điểm huyệt, thậm chí là qua mấy ngày, hợp lực lượng của lão phu và thiếu chủ, giải khai từng huyệt không rắc rối. Sau đó lão phu tự có biện pháp chữa khỏi thương thế của nàng, chẳng qua......”
Lạc đại phu nói, nhíu mày đập một chưởng vào huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu Thẩm Y Nhân, hổ hổ sinh phong. Một chưởng này hội tụ công lực toàn thân hắn, chưởng lực hùng hồn khó cản, tàn ảnh dưới chưởng chưa tiêu, toàn thân đã bắt đầu tỏa ra bạch khí. Hiển nhiên đang dùng công lực toàn thân giải khai huyệt đạo ở đỉnh đầu Thẩm Y Nhân.
Bạch khí càng ngày càng đậm, qua hồi lâu, Lạc đại phu hít mạnh một hơi, hét lớn một tiếng ‘Hây!’, bạch khí lập tức biến mất. Lạc đại phu hồng quang đầy mặt, chậm rãi rút bàn tay về.
Một chưởng của hắn hư hao cực lớn, điều dưỡng một lát mới có thể mở miệng nói.
“Thiếu chủ, một chưởng vừa nãy của ta không chỉ giải khai mạch khí bế tắc ở huyệt Bách Hội của nàng, bị ‘Lạc Nhật Chưởng Thức’ của lão phu đánh vào đỉnh đầu như vậy, đừng nói là hôn mê, dù là người vừa chết cũng phải mở mắt một hơi. Nhưng ngài thấy, bây giờ vị cô nương này vẫn nhắm nghiền hai mắt, không có phản ứng nào. Đây chỉ có thể là tình hình của...... Người chết rất lâu.”
Lạc Tư Mệnh cau mày nói: “Rõ, rõ, rõ ràng cô nương này vẫn......”
Vẫn là một người sống, sao hôm nay đại phu đều thần thần đạo đạo? Bất kể thế nào cũng không nói ra nửa lời còn lại.
Lạc đại phu biết ý nghĩ của thiếu chủ, giải thích thêm.
“Lão phu chỉ làm một khảo thí. Thể cốt của cô nương này cứng rắn chắc chắn, giải khai huyệt đạo, tu dưỡng một thời gian, đương nhiên thân thể phục hồi như cũ. Nhưng vừa rồi chứng minh, cho dù giải khai huyệt đạo, nàng vẫn không bị ảnh hưởng. Biện pháp chữa thương lúc đầu rất là đúng bệnh, chỉ đáng tiếc tới quá trễ. Nàng không được trị liệu trong mấy ngày, ý thức mông lung không rõ, đã bị bóng đè, dần dần rơi vào trạng thái chết giả. Trong dân gian chuyện này xưng là chứng chết giả, hoặc y gia chúng ta xưng là ba hồn thiếu sót, bảy phách không đủ.”
Trong y giới, trạng thái chết giả luôn là một đề mục được rộng rãi thảo luận nhưng vẫn không thể đạt được một kết luận rõ ràng.
Bệnh nhân hô hấp như cũ, giống thường nhân, thân thể càng không tàn khuyết, chức năng khoẻ mạnh, nhưng một mực ngủ say, an nghỉ không dậy, giống như đã chết. Bất kể đại phu châm cứu dùng thuốc, sử dụng bất kỳ phương pháp nào cũng không thể đánh thức bệnh nhân. Bình thường loại bệnh này xuất hiện ở người trở về từ cõi chết, tuy sống nhưng như chết, không thể đánh thức ý thức.
Suy luận hợp lý nhất cho rằng người bệnh ở vào bước ngoặt sinh tử, tự nhận chắc chắn phải chết. Tuy sau đó được cứu, nhưng vào một khắc mà tử vong xảy ra, thân thể đã ghi nhớ trạng thái tử vong trước tinh thần. Đáy lòng đã thuyết phục thân thể của mình.
“Huyệt đạo của nàng, lão phu có thể tìm cao thủ hợp tác, giải xong trong vòng nửa tháng. Thương thế của nàng, cho dù trong hôn mê, lão phu có thể dùng các loại biện pháp như tắm thuốc, nội lực, điều dưỡng tốt trong vòng nửa năm. Nhưng chứng chết giả này…… Xin thứ cho lão phu vô năng vi lực. Dù chữa khỏi tổn thương, chẳng qua là làm thân thể nàng không tiếp tục bước về phía tử vong. Nhưng muốn vị cô nương này tỉnh lại thì khó khăn. Cho nên......”
Lạc đại phu nhìn về phía Tra chân nhân: “Lão phu cũng rất muốn biết, câu chuyện một đêm, rốt cuộc là thế nào?”
Ánh mắt mọi người trong phòng nhằm thẳng vào Tra Bĩ.
Lạc Tư Mệnh thỉnh giáo: “Đạo trưởng toán học kinh người, không biết cứu vị cô nương này thế nào?”
Nếu lúc trước hỏi vấn đề này, Tra Bĩ sao có thể trả lời. Bây giờ Lạc đại phu nói một đống, Tra đại gia tự có chỗ trống để phát huy.
Tra chân nhân ung dung không vội, cười nói: “Chuyện này không khó. Bần đạo có một đan phương, có thể chuyển âm dương, bổ hồn phách, gọi thần thức, vô cùng đúng bệnh với cô nương này. Chỉ cần ăn vào, bần đạo đảm bảo không cần một đêm là có thể tỉnh lại, nhưng lúc luyện chế cần quá nhiều dược vật, trước mắt không dễ góp đủ. Còn cần chút thời gian chuẩn bị.”
Vốn nghĩ lời vừa nói ra ắt phải chấn động, hắn lại nghênh ngang đi hái thuốc. Sau đó qua biển chính là thần tiên, ai có thể tìm được Tra đại gia ta.
Nhưng lời này vừa ra, lại chỉ đổi lấy ánh mắt băng lãnh của mọi người, ngay cả ánh mắt của Lạc Tư Mệnh cũng hơi không bình thường.
Lạc đại phu cười lạnh nói: “Quả là cao nhân a.”
Tra Bĩ khó hiểu nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Cô nương này bị chứng chết giả, miệng không thể mở, mồm không thể nhai, yết hầu không thể nuốt, như người chết. Ngươi từng thấy người chết uống thuốc sao? Cho dù ngươi dùng miệng của nàng nhai nát đan dược, nàng cũng không nuốt được. Lỗ mũi trâu nhà ngươi khoa trương thần thông ngu xuẩn, lão phu vốn không tin, hiện nay tin mười phần.”
Lúc này Tra Bĩ mới biết vấn đề ở đâu, cũng may tâm tư hắn linh hoạt, có thể bổ sung.
Cười nhạt một tiếng: “Thì ra hiểu lầm bần đạo vì chuyện này, đây chỉ là hiểu lầm. Miệng không thể cắn, mồm không thể mở thì sao? Chỉ cần một người có võ công cao cường dùng miệng mớm thuốc, chân khí thông suốt, tự có thể nuốt xuống!”