[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 501 : Táo thỉ

Ngày đăng: 17:42 21/03/20

“Thì ra là...... Như thế. Ngươi, quả thật là truyền nhân của Đại La Minh thị.”
Hoàng thượng vuốt ve sợi râu không dài, ôn hòa cười nói: “Hay cho Minh Hóa Ngữ, hay cho Minh Phi Chân, trẫm thật sự bị các ngươi lừa gạt.” Nhưng giọng nói không thấy suy sụp, mà là vô cùng mừng rỡ thỏa mãn, còn có sự dương dương tự đắc làm người khó hiểu.
Bây giờ hai chúng ta không còn trong sơn trang, mà ngồi trên xe ngựa, vững vàng tiến lên. Một mực trì hoãn trong sơn trang cũng không ổn, hoàng thượng gọi ta lên xe rồi lui người, cho chúng ta không gian để an tâm nói chuyện.
Lần này hoàng thượng không hồ đồ như trước, vừa nghe đã tin tưởng ta là truyền nhân Đại La. Mà là không buông tha ta, liên tục hỏi về Đại La sơn, nhỏ thì dáng vẻ của đường mòn sơn môn, lớn thì phong cảnh trên đỉnh núi. Còn có làng xóm như thế ngoại đào nguyên trên Đại La sơn, núi cao rừng tuyết mà chúng ta luyện công, bao gồm dáng vẻ của Kinh Mộng Vũ Thiên phong —— ta đều miêu tả chi tiết cẩn thận cho hắn nghe.
Lúc đầu hoàng thượng vẫn ôm tâm tính xác nhận thật giả. Với tuệ nhãn chân long và sức quan sát nghịch thiên —— trong nháy mắt đã nhìn thấu thân phận truyền nhân Đại La của ta, muốn nhìn ra tiểu tử ngươi có nói dối hay không còn không phải một bữa ăn sáng? Thế là bình chân như vại nghe, thỉnh thoảng còn mỉm cười như thần thám, nghe ta nói đến chỗ tương đối bất ngờ thì thét lên nơi đây sai lớn, cho rằng trẫm là thiểu năng hay sao? Nhưng lúc nào cũng bị ta dùng chi tiết phong phú kỹ càng đánh mặt, mất thể diện mấy lần, lẩm bẩm ‘Rõ ràng vừa rồi trẫm còn liệu sự như thần, chẳng lẽ trúng pháp thuật giảm trí, không không không, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái......’ Nhưng nghe đến chuyện kỳ quái thì không dám lên tiếng.
Ta ở trên Đại La sơn nhiều năm như vậy, chi tiết sinh hoạt từ lớn đến nhỏ đếm mãi không hết, ta toàn chọn chuyện mà ngoại nhân cảm thấy vô cùng quái đản để nói. Tỷ như trong Đào Nguyên thôn có không ít nhân khẩu, kỳ thực có chừng mấy ngàn người phồn diễn sinh sống. Những người đó không hạ sơn, cả đời đều cư trú sinh hoạt trên núi. Bọn hắn đời đời truyền lại trên Đại La sơn, đã ở không biết mấy đời. Dường như trước khi có danh tự ‘Đại La sơn’, bọn hắn đã ở đó.
Hoàng thượng dần dần nghe đến ngẩn người mê mẩn. Hơn nữa đến đoạn thái sư phụ diễn luyện kiếm pháp, chưởng pháp, toán học, tạp học với chúng ta, hắn càng hứng thú, mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng phát ra vài câu nghị luận, tán gẫu cao hứng bừng bừng. Ngay cả chuyện chọn lỗi bới móc, phân biệt thật giả cũng quên. Cuộc nói chuyện này dài đến mấy canh giờ. Nước trà uống một chén lại một chén, còn nhanh hơn rượu, đã không biết đổi bao nhiêu ấm trà. Mỗi lần Long Tại Thiên đi vào đưa nước đưa trà đưa bánh ngọt, dường như ánh mắt của hắn đều nói ‘Cũng không phải thân thích từ nông thôn tới, còn chưa nói xong sao”.
Rất lâu sau đó, ta giao phó xong lai lịch, hoàng thượng mới than dài một câu ban đầu ‘Ngươi, quả thật là truyền nhân của Đại La Minh thị’.
Không chỉ ta, hoàng thượng cũng nghe đến mệt mỏi. Bình trà trước mặt hắn sớm đã nguội lạnh, còn chưa được thay nóng. Nguyên Thánh đế tính cách hào hùng, khát nước cũng không nói lời khách khí, không để ý quy củ, cầm bát to đựng rượu lên rót một chén lớn, ừng ực ừng ực uống một đợt trà lạnh. Vẫn cảm thấy chưa tận hứng, còn cầm bát của ta uống sạch, dường như mới đã khát.
“Nhớ năm đó trẫm còn nhỏ, chính là lúc thầy ngươi danh chấn thiên hạ, uy chấn tứ phương. Nói ra thật xấu hổ, trong một thời gian, sư phụ ngươi vẫn là đối tượng trẫm sùng bái.”
“Hả? Hoàng thượng sùng bái võ công của gia sư?”
“Không, sùng bái hắn nhân tình khắp thiên hạ, vậy mà đến nay vẫn có thể tiêu dao sung sướng.”
Bất tri bất giác, trong ánh mắt có cảm giác thê lương.
Tất cả nương nương trong hậu cung của hoàng thượng đều không phải đèn đã cạn dầu, hơn nữa có bảy nhi tử, ba nữ nhi, chưa nói đến phải quản lý thiên hạ, chỉ riêng quản hậu cung đã phiền chết.
“Nhưng...... Hôm nay, rốt cuộc trẫm được đền bù. Không thấy Minh Hóa Ngữ cũng không sao, cuối cùng ngươi cũng tới.” Hoàng thượng nhìn quanh tự hào: “Không uổng công mấy chục năm qua trẫm chuyên cần yêu dân, truyền nhân của Đại La sơn, chung quy chọn triều đình.”
...... Ta có thể nói hết thảy là hiểu lầm không!
Hoàng thượng cười xán lạn hơn dương quang: “Nhưng vì sao ngươi chậm chạp không biểu lộ thân phận, nếu trẫm sớm biết ngươi là truyền nhân của Đại La sơn, cho dù ngươi không bỏ được Lục Phiến môn, trẫm cũng có thể danh chính ngôn thuận phong quan lớn cho ngươi. Sao phải làm một bộ đầu nho nhỏ?”
Ta hết sức lo sợ, vội vàng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thảo dân phụng gia sư chi mệnh, trước ba mươi tuổi phải du lịch khắp nơi trên giang hồ. Trong lúc đó không thể lấy vợ sinh con, không thể tàn nhẫn tranh đấu, không thể phong quan chịu tước. Hoàng thượng phong thảo dân làm một võ sĩ thất phẩm, hữu danh vô thực, còn không tính làm trái quy tắc.”
Hoàng thượng động dung nói: “Lại có chuyện này? Thảo nào hôn sự của Hồng nhi, ngươi đẩy nhanh hơn ai hết, thì ra sư môn có lệnh. Nhưng sư phụ ngươi là nhất đại cao nhân, đã có lời này, chắc cũng có lo lắng của hắn. Như vậy đi, trẫm không phong quan ngươi.”
“Hơn nữa chuyện thảo dân là truyền nhân Đại La sơn vốn là cơ mật trọng đại của sư môn, quyết không thể lộ ra ngoài. Mời hoàng thượng giữ bí mật cho ta.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Hoàng thượng không chỉ không nghi ngờ, còn hết sức phối hợp.
Ta còn đang kỳ quái, hắn lại liên tục gật đầu, mặt mày rạng rỡ: “Nếu để người biết truyền nhân dòng chính của Đại La sơn chọn giúp trẫm, phải làm bao nhiêu quốc chủ của Nam Cương Bắc Cương hận chết? Phải nhắc nhở bao nhiêu cường đạo của tứ ngoại đạo? Phải làm bao nhiêu chưởng môn đại phái trong chốn võ lâm hâm mộ chết? Khẳng định ngay cả Bạch Vương thất quan cũng sinh lòng cảnh giác, sau khi cảnh giác còn bội phục. Chẳng qua, trẫm sẽ không hào phóng nói cho người khác biết. Trẫm vẫn hiểu đạo lý tiền tài không khoe ra ngoài. Ngươi nghĩ trẫm ngốc sao ha ha ha ha ha ha ha.”
...... Ta thấy ngươi ngốc đến hết thuốc chữa a......
“Minh quân cứ yên tâm, lúc này quyết không truyền Lục Nhĩ. Ngoại trừ ngươi ta, những người khác sẽ không biết được.”
Có cửu ngũ chí tôn cam đoan như thế, trong lòng vẫn an tâm hơn nhiều.
“Đoạn đường đến Lạc Kiếm sơn trang này, biết có Minh Phi Chân ngươi, trẫm quả thật yên tâm. Chẳng qua, đáng tiếc là võ công của ngươi. Haiz, táo thỉ a táo thỉ.”
Táo thỉ?
“Hoàng thượng, ngài nói cái gì?”
“A, trẫm nói...... Vậy mà sư phụ ngươi không truyền võ công thượng thừa cho ngươi, như vậy thật có lỗi với ngươi. Chỉ là sư phụ ngươi tinh thông đủ loại tạp học, người lại thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi mới từng này tuổi, học được mưu lược của hắn, sợ rằng cũng không có thời gian học võ công.”
Hoàng thượng vừa vuốt râu vừa thổn thức nói: “Trẫm một mực đoán không ra thân phận của ngươi, cũng bởi vì võ công của ngươi không cao, vốn là điểm mù lớn nhất. Ai có thể đoán được, sư huynh của Vạn Lý Thừa Long, đồ đệ của Ngữ Hóa Giang Sơn, truyền nhân một đời mới —— trải qua mấy chục năm lại vào giang hồ của Đại La sơn, lại là nam tử có võ công kém như táo thỉ......”
Ta nghi ngờ nói: “Táo thỉ là cái gì?”
Thái độ của hoàng thượng với ta chuyển biến rất nhiều, thân mật hơn trước kia nhiều. Hắn thấy ta không hiểu, thân thiết giải thích cho ta: “À, là cổ xưng của một từ, rất nhã.”
“A? Là cổ xưng của từ gì?”
“Cứt.”
“.....”
Đủ rồi a! ! Mẹ trứng! !
Ai là nam nhân có võ công kém như cứt a! !
Là Tô Hiểu truyền cho các ngươi phải không! ! Võ công của Tô Hiểu mới kém như táo...... Táo thỉ a!
Mẹ, lúc đầu từ này nghe thật văn nhã a, sao bây giờ cảm giác thối như vậy a! ! Thỉ thì cũng thôi đi, còn táo a! Hoàng thượng, làm sao ngươi biết từ này a! Là xưng hô chuyên dụng trong hoàng cung các ngươi sao! Ngoại trừ đi nhà xí gọi là xuất cung, các ngươi còn có nhã xưng này a!
Hơn nữa, mấy tháng nay ta liều mạng nói mình là đệ tử hàng hai của Đại La sơn thì các ngươi liều mạng không tin, câu này của Tô Hiểu thì các ngươi tin tưởng không nghi ngờ a! !
Ngươi có muốn thử võ công như táo thỉ của ta không! Lão tử chấp ngươi hai tay hai chân một đầu, chỉ một cái hắt xì đã đánh chết ngươi a! ! ! A hừ! Bị ngươi chọc giận đến hồ đồ rồi! Vừa rồi ta nói cái gì a!
Ta đang tức giận đến thất khiếu bốc khói, bên ngoài vang lên âm thanh của Độc Cô.
“Chủ tử! Chúng ta đến, phía trước chính là trấn Tàm Hồ.”
Hoàng thượng nghe vậy vui vẻ nói: “Đến sớm thế sao? Vậy thì vào trấn đi.”
“Sau đó......”
Độc Cô muốn nói lại thôi, hoàng thượng không kiên nhẫn, đi ra ngoài mấy bước, vén màn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vén màn che lên, lại không nhịn được ngây người.
Ánh mắt nhìn tới, là một biển hoa màu đỏ vui tươi hớn hở. Nhìn kỹ mới biết đây không phải hoa, mà là mảnh vụn của pháo sau khi đốt.
Hoàng thượng sững người nói: “Đây là......”
Độc Cô cười nói: “Chủ tử, hôm nay, là ba mươi.”