[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 528 : Bí mật Huyết Dương · Đại Hoang kiếm vũ
Ngày đăng: 17:42 21/03/20
Di Vong Ưu cầm kiếm quát: “Tiểu tử! Ngươi học được Huyết Dương chân khí ở đâu?” Thân kiếm vang lên xèo xèo, kiếm khí bắn ra, cả phòng đều nghe thấy.
Đường Dịch phong khinh vân đạm, thu hồi cung đàn, duy trì thức mở đầu. Cung đàn của hắn là vật bình thường, nhưng bội kiếm của Di Vong Ưu cũng chỉ là phàm phẩm. Cung đàn có Huyết Dương chân khí của Đường Dịch, vừa rồi va chạm, chỉ là hai người đấu lực, bản thân không hề tổn thương.
“Mười chiêu đã qua.”
Sắc mặt Di Vong Ưu trầm xuống, hình như cũng nhớ tới chuyện này. Vừa rồi động thủ, song phương đều dùng Côn Lôn Phục Ma kiếm pháp. Đường Dịch xuất kiếm chiêu số tinh kỳ, tư thế đoan nghiêm, không ngờ là chuẩn mực của đích truyền chính tông.
Hắn chính là chưởng môn Côn Lôn, người ngoài nhìn không ra sơ hở trong Phục Ma kiếm pháp của hắn là chuyện bình thường. Nhưng chính hắn lại nhìn không ra sơ hở trong Côn Lôn kiếm pháp của đối phương, quả là lần đầu tiên. Hắn càng đánh càng ngạc nhiên, có lòng xem tiếp, chậm rãi phá chiêu với Đường Dịch, như sư đồ nhận chiêu phá chiêu, quên sạch sẽ số lượng mười chiêu. Lúc này đếm tỉ mỉ từng chiêu một, đã phá mười bảy chiêu.
Độc Cô quát: “Di chưởng môn một phái chi tôn, đã nói chung quy phải giữ lời. Đã nói sau mười chiêu, cừu oán bỏ qua, há lại động thủ?”
“Không sai, Di mỗ nhân đã nói lời này.”
Lục vương gia sốt ruột nói: “Di chưởng môn, không thể nói như vậy, sao có thể bỏ qua gian phu chó này?”
Long Tại Thiên cười nói: “Huynh đệ béo, lời này của ngươi sẽ đẩy Di chưởng môn vào chỗ bất nghĩa. Di chưởng môn là một phái chi tôn, lời ra như núi, há có thể sửa đổi?”
Di Vong Ưu lại chậm rãi lắc đầu: “Cừu oán của chủ tử nhà ta với hắn coi như bỏ qua. Cừu oán của Di mỗ nhân với thiếu niên này, sợ rằng hôm nay phải giải quyết.”
Không ai nghĩ đến hắn vẫn không bỏ qua Đường Dịch, đều giật mình. Bản nhân Đường Dịch thì chiến ý như hồng, ngạo nghễ cười nói: “Không sao, lại đánh.”
“Đánh con bà ngươi!”
Long Tại Thiên đập ót Đường Dịch, đi về phía trước, đứng chính giữa ngăn hai người lại, chắp tay cười nói.
“Chuyện này vốn tự dưng xảy ra, không biết vị bằng hữu béo này hiểu lầm cái gì, vừa vào đã mắng Đường huynh đệ của chúng ta là gian phu. Phải biết tiểu Đường huynh đệ của chúng ta tuy tuấn tú, nhưng hắn là người thành thật, tuyệt sẽ không làm chuyện cẩu thả hạ lưu đó. Di chưởng môn minh giám.”
“Ta không nghi ngờ chuyện này. Ánh mắt thiếu niên này trong sáng, lúc động thủ không hề cố kỵ, tâm thần kiên định, không giống kẻ lừa người bỏ chạy. Chủ thượng nhà ta nhận lầm người, lúc nãy ta cũng không ra tay vì chuyện này.”
“Cái gì? ! Ngươi không tin ta!”
Không đợi Lục vương nói xong, Di Vong Ưu tiếp tục nói: “Tại hạ cũng không cần giấu giếm. Chúng ta tới vì thượng nguyên, người quang minh không nói chuyện mờ ám, có lẽ mấy vị huynh đài cũng là như thế. Vừa rồi tại hạ ra tay, chỉ vì sau này bớt một kẻ địch lợi hại.”
Long Tại Thiên thầm kinh ngạc, người này thẳng thắn không giấu giếm, không lưu chỗ trống. Ngoại trừ đi thẳng vào vấn đề, chúng ta không còn đường khác. Người này nổi tiếng trên giang hồ, quả thật là nhân vật lợi hại.
“Di chưởng môn người chân thật nói lời thẳng thắn. Nhưng đã có ước hẹn mười chiêu, chuyện này coi như qua.”
“Chuyện này thì đương nhiên.”
“Này! Hai người các ngươi tự nói với nhau, là không để ta trong mắt sao! Nói thượng nguyên làm gì, Thúy Bình nhà ta chạy phải làm sao! Di Vong Ưu, hôm nay ngươi không lóc da xào thịt tiểu tử này cho ta......”
“Chủ thượng!”
Di chưởng môn quát một tiếng, Lục vương run lên, lập tức ngậm miệng lại. Thì ra Di Vong Ưu thường có uy nghiêm, làm người lại công chính già dặn, Lục vương dựa vào phụ tá đắc lực này, xưa nay chuyện lớn chuyện nhỏ đều hỏi hắn. Bởi vậy ngay cả Lục vương cũng hơi sợ hắn. Trên dưới vương phủ chỉ hắn có thể trấn được vị vương gia làm loạn này.
“Chuyện này không giống trò trẻ con. Thỉnh cầu Lạc công tử trông chừng chủ thượng nhà ta.”
Lạc Tư Mệnh cười nói: “Tại hạ hiểu.” Bèn giữ chặt Lục vương.
Di Vong Ưu trầm mặt xuống: “Di mỗ nhân nói mười chiêu chính là mười chiêu, tuyệt không thay đổi, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng không biết thiếu niên họ Đường này học được võ công Côn Lôn phái ta từ đâu. Di mỗ nhân cần một câu trả lời.”
Trong chốn võ lâm, tội danh học trộm võ công rất lớn. Nếu muốn truy cứu, cũng có đại sự dốc hết lực lượng toàn phái chỉ vì bảo tồn sự huyền bí của võ công. Ngày đó sư phụ Minh Phi Chân —— Minh Hóa Ngữ trộm cắp võ công chúng môn, liền rơi vào hạ tràng bị người vây đánh. Chỉ là lão nhân gia người uy nghiêm túc mục, trộm hô bắt trộm, loạn thất bát tao, chạy mất cả dép, đến nay vẫn là lão nghi phạm đang lẩn trốn. Cho nên gần mấy chục năm không nghe nói hắn hành tẩu giang hồ, ngoại trừ một thân tình nợ, hơn phân nửa vì nguyên nhân này.
Mà xưa nay lai lịch võ công của Đường Dịch thành mê, mọi người chỉ biết hắn tinh thông thập bát ban binh khí, thu thập sở trường các nhà, nhưng chưa từng nghe nói sư thừa là gì. Nhất thời Long Tại Thiên cũng không mở miệng được, trực tiếp nhìn về phía Đường Dịch.
Đường Dịch im lặng một lát, mới trả lời một câu.
“...... Ta đã đáp ứng không nói.”
Di Vong Ưu nói: “Phục Ma kiếm pháp của ngươi không tệ, ngay cả Di mỗ cũng không nhìn ra sơ hở, chắc là minh sư dạy. Người dạy ngươi Côn Lôn kiếm pháp là ai?”
“Phục Ma kiếm pháp không có người dạy, ta tự xem ra.”
“Tự mình xem ra? Hay, xem ra võ công của Côn Lôn ta cực kỳ đơn sơ, thiếu hiệp vừa nhìn đã biết.”
Long Tại Thiên nói: “Di chưởng môn đừng trách. Thiên phú võ học của Đường huynh đệ cực cao, quả thật biết được không ít võ công. Có lẽ võ học chi đạo cơ bản giống nhau, hắn có thể dung hội quán thông được.”
Di Vong Ưu cười lạnh: “Hay lắm, thì ra hôm nay Di mỗ gặp được Thần Châu đại hiệp thứ hai. Tốt, coi như ngươi là kỳ tài kinh thế, có mắt không quên, thấy chiêu học chiêu. Nhưng Huyết Dương chân khí của ngươi thì giải thích thế nào?”
Lạc Tư Mệnh chỉ nhìn hai người giao thủ, không biết càn khôn bên trong, kinh ngạc nói: “Người này vừa dùng Huyết Dương chân khí —— một trong tam bảo trấn phái của Côn Lôn? Di chưởng môn nói thật?”
“Đương nhiên không giả. Huyết Dương chân khí chính là nội công tâm pháp bí truyền của Côn Lôn ta, chư vị tại đây đều là người lành nghề. Pháp môn thổ nạp vận công, vận chuyển nội tức như vậy, có thể vừa nhìn là học được sao? Người thiếu niên, nếu ngươi trân quý tính mệnh, kịp thời bàn giao!” Nói đến vế sau, đã là thái độ giương cung bạt kiếm, dường như một lời không hợp là động thủ.
Huyết Dương chân khí chính là bí mật bất truyền của Côn Lôn.
Côn Lôn sơn ở Tây Cương, tuyết đọng quanh năm, địa khí lạnh vô cùng. Bây giờ đệ tử Côn Lôn ở Cửu Tỉnh Ngọc Lan thành, dùng thành cao tường dày chống giá lạnh. Trong thành gấm vóc cẩm tú, trường xuân bốn mùa, dị thường ấm áp, chính là công sức của nhân lực. Do lịch đại đệ tử Côn Lôn phái năm này tháng nọ, chăm chỉ không ngừng xây thành. Môn nhân Côn Lôn hôm nay tuy ở trong núi tuyết, lại không lo tai ương tuyết lạnh.
Nhưng Côn Lôn phái lưu truyền từ rất lâu, lúc Côn Lôn phái sáng lập, các đệ tử không có phúc lớn như vậy.
Khi đó đệ tử Côn Lôn cần ngày đêm chống lại cái lạnh khủng khiếp, kiến thức cơ bản mỗi ngày chính là tĩnh tọa luyện khí. Người có nội lực hơi yếu, chỉ sơ suất là bị bệnh, thậm chí sẽ chết bởi cái lạnh thấu xương. Chịu hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, đệ tử Côn Lôn phái chắc chắn là cao thủ nội gia. Nhưng hoàn cảnh này lại làm Côn Lôn liên tục đứng trước đại họa, chẳng biết lúc nào ập xuống.
Nghe nói trong một đêm đông rét tim lạnh phổi, một vị tổ sư Côn Lôn nào đó, căn cứ tu vi tuyệt thế của bản thân, tham chiếu truyền thuyết viêm hỏa thâm sơn của Côn Lôn, chợt phát kỳ tưởng, nghĩ ra một pháp môn lấy tinh huyết trong cơ thể người làm dẫn, khai quật Dương Cương chi khí trong thân thể. Nhưng muốn tự sáng tạo một môn thần công sao mà khó khăn, tiến hành luyện huyết không giống luyện khí, ý nghĩ đã gần như ngoại đạo, gian nan hơn pháp môn luyện khí bình thường trăm lần.
Vị sư tổ kia hao phí cả đời vẫn không thể thành công, sau đó truyền cho đệ tử tiếp tục nghiên cứu. Công này tốn thời gian thật lâu, trải qua sửa chữa, tích lũy sức lực mấy đời mới hoàn thành.
Môn nội công này được sáng tạo để giúp đệ tử Côn Lôn kháng cự giá lạnh, bởi vậy đệ tử Côn Lôn nào cũng có thể tu tập. Bởi vì có thêm môn công pháp này, vấn đề của Côn Lôn phái được giải quyết rất tốt, nhân khẩu dần dần thịnh vượng. Cuối cùng sau này có thực lực cường đại để kiến tạo thành vững. Về phần người tu luyện môn võ công này dần dần giảm bớt, đến nỗi thực lực của Côn Lôn phái yếu đi, lại là chuyện bất ngờ.
Nếu không có Huyết Dương chân khí, đến nay Côn Lôn phái vẫn là môn phái xuống dốc ẩn cư trong Côn Lôn sơn, thậm chí sớm đã phong lưu vân tán, sao có uy phong danh dương thiên hạ bây giờ. Cho nên hậu nhân không quên chuyện lúc trước, liệt công pháp này vào một trong tam bảo trấn phái, xưa nay rất được kính trọng.
Môn công pháp này chẳng những có ý nghĩa trọng đại, hơn nữa tu luyện dị thường gian nan, chỉ riêng chịu được sự giày vò thống khổ của ‘Phần Huyết Hóa Dương’ ban đầu đã cần nghị lực tuyệt đại. Đừng nói là đệ tử bình thường, dù là trưởng lão trong phái, cũng chỉ có ba năm người tập luyện. Người này còn trẻ, nhìn dáng vẻ còn không quá hai mươi, lại học được từ chỗ nào?
Câu trả lời của Đường Dịch chỉ có: “Ta không thể nói.”
Đây là vướng mắc của cá nhân Đường Dịch với Côn Lôn phái, không liên quan đến triều đình. Càng huống chi lập trường của Côn Lôn thân cận triều đình, đám người Long Tại Thiên cũng không muốn chọc cường địch này, nhất thời không ai lên tiếng.
Di Vong Ưu cười lạnh một tiếng: “Ta đã nói như thế. Nhưng ngoài miệng ngươi không chịu nói, dưới tay chưa hẳn giấu được! Tiếp chiêu đi.”
Bất động thanh sắc, dưới kiếm chợt nóng lên, thì ra cũng vận chuyển Huyết Dương chân khí. Võ công này đã là bảo vật trấn phái, chưởng môn nhân há có thể không luyện? Chỉ lấy tu vi Huyết Dương chân khí mà nói, trong ba đời đệ tử Côn Lôn, xếp hạng của Di Vong Ưu có thể vào top 3.
Hai người vừa mới giao thủ một hiệp, không thấy kết quả dưới tay. Lần này mới là so đấu công phu thật.
Để thân pháp nhanh nhẹn, Đường Dịch ném hồ cầm trong tay trái xuống, chỉ lưu lại cung đàn làm kiếm. Võ công của hắn vốn rất nhiều biến hóa, các loại binh khí đều biết, dùng một cung đàn để thi triển các loại võ công không khó. Thân hình hắn vụt qua, cung đàn như một điểm lưu tinh, lại chém ra một cung gió màu gỗ. Trước là bút pháp của phán quan bút, sau lại là đơn đao pháp.
Di Vong Ưu thấy biến không sợ, vẫn sử dụng Côn Lôn Phục Ma kiếm. Lần này võ công hai người khác nhau, không còn xuất hiện tràng diện binh khí không giao. Cung đàn tương giao với kiếm sắt vài lần, bị gọt xuống vô số mảnh gỗ vụn, lại bị kình phong thổi tan, giống như lá khô đầy trời.
Tuy trong tay Đường Dịch chỉ là một cung đàn, lại như tay cầm thần binh lợi khí, cứng đối cứng vung chém. Hai người đều vận thần công, mỗi một lần giao kích, một khí lưu vô cùng đốt người dần dần tản ra, dù đứng ở lân cận cũng cảm thấy nóng bức. Cung đàn vốn mảnh mỏng, nào chịu được cách dùng như thế, không đến ba năm lần, đã mơ hồ nghe thấy âm thanh sắp gãy.
Đường Dịch đột nhiên quát lớn một tiếng, quét nhanh một cú, Di Vong Ưu giơ kiếm đỡ lấy, cung đàn không chịu nổi, trong nháy mắt đụng vào lưỡi kiếm —— ‘Bốp’ một tiếng đứt gãy ra, nhưng cũng chấn cho kiếm sắt của Di Vong Ưu chìm xuống nửa thước.
Mắt thấy đối phương tay không tấc sắt, Di Vong Ưu rút kiếm muốn lên, chợt thấy kinh mạch tay phải đau nhói, suýt nữa rơi trường kiếm, đó là triệu chứng do bị Huyết Dương chân khí đốt. Không nhịn được rất kinh ngạc.
Vừa rồi hai người bọn hắn dùng kiếm so chiêu với cung đàn, mặt ngoài là khoe chiêu số tinh diệu, trên thực tế lại so chân khí nội gia.
Hai người bọn hắn đồng thời vận Huyết Dương chân khí công nhau, so đấu kỳ công đồng nguyên, vốn người lực lớn thắng. Chân khí của Đường Dịch có thể đốt kinh mạch của hắn, điều này chứng minh —— Huyết Dương chân khí của Đường Dịch thâm hậu hơn hắn.
Di Vong Ưu trăm mối vẫn không có cách giải. Lại không biết Đường Dịch có được Huyết Dương chân khí do một kỳ ngộ lúc còn nhỏ.
Đường Dịch xuất thân Bắc Hải Minh Kính cung, trong cung có một Hóa Cốt hàn đàm hình thành tự nhiên. Vô cùng lạnh lẽo, băng tâm thực cốt, hơn cả băng tuyết, mới có danh tiếng hóa cốt.
Hóa Cốt hàn đàm này chính là chỗ lịch đại Minh Kính cung chủ tu hành võ công, suy nghĩ tĩnh tọa.
Lúc còn nhỏ, Đường Dịch cực kỳ hiếu động, thiên phú võ học lại cao, không hài đồng cùng tuổi nào là đối thủ của hắn. Hoành hành bá đạo, xưng vương xưng bá, là đứa trẻ cầm đầu trong Minh Kính cung. Ngày nào đó nổi lòng ham chơi, lặng lẽ lẻn vào Hóa Cốt hàn đàm với một đám tiểu hữu, lúc đùa giỡn không cẩn thận rơi xuống đầm. Đầm nước kia cực sâu, lại có sự lạnh lẽo cạo xương, dù người trưởng thành ngã vào cũng hóa thành bạch cốt, mắt thấy chắc chắn phải chết.
Nếu lúc ấy không phải canh giờ Minh Kính cung chủ luyện công, nàng vừa vặn chạy tới cứu Đường Dịch một mạng, nào có Lục Phiến môn tiểu bá vương hôm nay?
Chỉ là từ đó Đường Dịch bị hàn tật, hàn khí tràn ngập kỳ kinh bát mạch, không thể lấy ngoại lực khu trừ. Nếu không được chữa trị, sớm muộn tiểu Đường Dịch cũng thành một cột băng.
Lúc ấy trong Minh Kính cung vừa vặn có một vị cao nhân Côn Lôn phái, thương xót trẻ con vô tội, bèn truyền môn Huyết Dương chân khí này cho hắn, mong hắn có thể tu hành, tự động xua đuổi hàn khí. Về sau vị cao nhân này dạo chơi tha phương, không trở về bản sơn Côn Lôn nữa, bởi vậy Di Vong Ưu cũng chưa từng nghe nói.
Từ tám tuổi Đường Dịch đã bắt đầu luyện Huyết Dương chân khí, hàn tật phát tác thống khổ không chịu nổi, chỉ có dẫn ra dương khí trong máu mới có thể ngừng hàn khí, cho nên sớm chiều không ngừng. Về sau Đường Dịch mất cha, chu du nhiều chỗ, phần lớn là đi nơi rét lạnh. Hắn phiêu bạt giang hồ, ăn đói mặc rách chính là chuyện thường, lúc nào cũng cần vận công kháng lạnh.
Không ngờ cách dùng của Đường Dịch vừa vặn phù hợp với pháp chỉ của Huyết Dương chân khí mà sư tổ Côn Lôn đặt ra. Công pháp này được tạo ra để kháng lạnh, chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện võ công. Đường Dịch hết sức chuyên chú, trái lại tiến triển nhanh hơn.
Đệ tử Côn Lôn đã thoát khỏi nguy hiểm rét lạnh, thiếu đi nhân tố bên ngoài, không thể thuận lợi tu luyện. Một khi tu luyện theo phương pháp Phần Huyết Hóa Dương, toàn thân như bị lửa đốt, khổ không thể tả. Nhưng nếu không chịu được khổ mặc cho Huyết Dương chân khí tán loạn trong cơ thể, sẽ thiêu đốt kinh mạch toàn thân, hơi vô ý là phế công, chính là một phương thức tu luyện cực kì tàn khốc gian nan. Môn hạ Côn Lôn đều sợ hãi.
Lại quên võ công này sáng tạo trong hoàn cảnh tuyết lớn khắp núi, phong bạo càn quét. Lúc tu luyện đương nhiên không thể ở chỗ bình thường, cần tìm chỗ sâu núi tuyết, âm hàn chi địa, lấy lạnh kháng dương, mới có thể long hổ giao hội, âm dương điều hòa. Nhưng đệ tử hậu bối của Côn Lôn tốn sức mới xây được thành trì, sao lại vào núi tuyết tự tìm khổ ăn?
Kỳ thực điều kiện tiên quyết để tu luyện môn võ công này, cần phải ở chỗ có hàn khí rất nặng, lấy lạnh ngoài kháng dương trong, thống khổ Phần Huyết Hóa Dương tự nhiên biến mất. Nhưng điểm này lại không được tường thuật trong bí tịch Huyết Dương chân khí. Đều bởi vì sư tổ Côn Lôn sáng tạo kỳ công cũng chưa từng nghĩ tới điểm này.
Vị tổ sư kia sinh trưởng trong Côn Lôn sơn, vừa sinh ra đã thấy tuyết lớn đầy trời, mấy trăm dặm xung quanh đều là vùng đất nghèo nàn có gió rét như dao cạo, một cách tự nhiên đã coi hoàn cảnh của tất cả mọi người là như vậy. Phải biết, hải ngoại có nơi cả đời không thấy băng tuyết, thậm chí không biết ngày đông là cái gì. Nếu nói nóng có thể tan băng với bọn hắn, sẽ làm người kinh sợ. Sư tổ tiền bối của Côn Lôn há có thể đoán trước, sau này con em nhà mình sẽ xây thành trì trong núi tuyết, tránh cái lạnh khủng khiếp của băng tuyết? Đây chính là lý do thời gian trước trên dưới Côn Lôn phái đều có thể tập luyện công này, mà đệ tử hậu đại lại sợ nó gian nan. Trong mỗi đời đệ tử Côn Lôn đều có người thiên tư rất cao, tâm chí cứng cỏi tu luyện thành công như Di Vong Ưu. Nhưng thiên đạo há có thể nghịch hành, cưỡng ép làm việc há là chính đạo? Cửa đầu ‘Phần Huyết Hóa Dương’ của hắn chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, chưa thể luyện khắp tinh huyết toàn thân, thành quả sau đó sẽ rất có hạn.
Đường Dịch thì khác biệt, hắn bị hàn tật, không thể không ngày đêm tu luyện, hơn nữa bởi vậy tránh được thống khổ Phần Huyết Hóa Dương. Vượt qua cửa thứ nhất, tăng trưởng sau đó sẽ nhanh chóng. Luyện đến sau này, hắn một hít một thở, Huyết Dương chân khí đã có thể dào dạt khắp người. Đây là tự nhiên mà thành, luận tu vi tinh thuần, hơn Di Vong Ưu đâu chỉ một bậc.
Di Vong Ưu thấy tu vi của hắn tinh thuần như thế, hết sức kinh ngạc, lại phỏng đoán không thấu. Lấy thân phận chưởng môn Côn Lôn của hắn, lại thua một chiêu ở chân khí nội gia nhà mình, làm sao có thể?
Đường Dịch cũng không thừa dịp hắn bị thương và sầu tư để đại triển quyền cước, dùng công phu quyền chưởng thủ thắng. Không phải không muốn, mà là tuy một chiêu cuối cùng tổn thương tay phải Di Vong Ưu, chính hắn cũng bị nội lực của đối phương chấn cho khí huyết ngưng lại, ngực bị nghẹn một hơi, dần dần cảm thấy khó chịu.
Hắn và Di Vong Ưu chênh lệch hơn hai mươi tuổi, tu vi nội lực đương nhiên không bằng. Huyết Dương chân khí của hắn tuy tinh thuần hơn, nhưng chỉ so đấu nội lực thì vẫn thua kém. Càng cổ quái chính là Đường Dịch phát giác nội lực chấn động khí huyết của hắn không phải Huyết Dương chân khí.
Di Vong Ưu đột nhiên mở miệng.
“Tiểu tử, Huyết Dương chân khí của ngươi rất hiếm thấy, ngay cả ta cũng suy nghĩ không thấu, rốt cuộc ngươi học được từ đâu, thật sự không thể nói cho ta sao?”
Đường Dịch chậm rãi lắc đầu: “Người dạy ta Huyết Dương chân khí bảo ta không thể nói, ta cũng không thể nói.”
“Đã là như thế...... Ta cũng không truy cứu.”
Mọi người cho rằng hắn muốn dừng tay, lại thấy Di Vong Ưu hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra hào quang sắc bén: “Công này chính là bảo vật trấn phái của Côn Lôn ta. Ngươi đã không bàn giao được, Di mỗ là người chấp chưởng Côn Lôn, phải lấy nó khỏi ngươi. Đây không phải đấu võ, chính là công đạo.”
Hắn vừa mới động thủ hai lần, một lần vì chủ tử, một lần vì hiếu kỳ, đều là vì tư, đều dùng Phục Ma kiếm pháp. Mọi người chỉ thấy thường thôi, còn không chói mắt bằng Đường Dịch dùng cung đàn đối địch. Nhưng nói xong câu này, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, uyên đình nhạc trì, thấp thoáng có phong phạm của nhất đại tông tượng.
Di Vong Ưu chuyển kiếm sang tay trái, chỉ giơ lên bình thường, Đường Dịch lại cảm thấy kinh hãi, dường như toàn thân đột nhiên bị một lớp kiếm khí bao phủ.
“Lấy binh khí, Di mỗ không muốn tổn thương người tay không tấc sắt.”
Độc Cô vung chân đá một thanh trường kiếm qua, Đường Dịch thuận tay nhận lấy, động tác đều tiêu sái lưu loát. Nhưng Di Vong Ưu vừa mới nói xong, bọn hắn đã lập tức hành động. Không giống bị người khuyên giải, mà như Côn Lôn chưởng môn ngôn xuất pháp tùy, hai thanh niên không thể đối kháng sự uy nghiêm của hắn.
Đường Dịch nhận lấy kiếm, trong lòng lại cảm thấy mờ mịt. Đối phương chỉ giơ ngang kiếm, hắn lại không nhìn ra sơ hở, không biết nên hạ thủ từ đâu. Cảm giác này vô cùng mờ mịt, cuộc đời hắn chỉ gặp được hai lần. Một lần là đối mặt A Bất Lặc Tư, một lần là đối mặt Minh Phi Chân. Chỉ cảm thấy kiếm khí của đối phương càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng nặng, hành công sắp hoàn thành, lúc ra tay tất nhiên là thế lôi đình vạn quân, nhưng hắn vẫn không thể xuất chiêu.
Di Vong Ưu đột nhiên quát một tiếng: “Còn không xuất kiếm, chờ chết sao!”
“...... Đắc tội! !”
Đường Dịch sư tử gầm một tiếng, làm tan rã một phần khí thế của đối phương, bả vai đột nhiên nhẹ đi, kiếm pháp mới tuôn ra cuồn cuộn như nước chảy. Xưa nay Đường Dịch không dùng kiếm theo lẽ thường. Đông một chiêu Côn Lôn kiếm pháp, tây một chiêu Bắc Hải kiếm pháp, trải qua mấy chiêu, lại ra Lục Hợp kiếm pháp của Lục Phiến môn. Những kiếm pháp này hoàn toàn trái ngược, nhưng hắn luôn tìm được cơ hội sử dụng, thủ hạ tinh diệu.
“Có hoa không quả, phá ngươi khó gì!”
Kiếm của Di Vong Ưu vẽ một vòng tròn giữa trời, một kiếm phá thẳng trung tâm, thế đạo cổ xưa hùng hồn, nhưng chính vì như thế mà khó tìm sơ hở. Một kiếm này bổ thẳng vào kiếm vũ của Đường Dịch, phong quang tuyết triều đến cuối, lộ ra thần sắc kinh ngạc hiếm thấy của thanh niên.
“Đã động thủ há có thể dừng lại, người dạy ngươi Huyết Dương chân khí chưa từng nói lời này sao!”
Kiếm như thương vân đột khởi, mơ hồ có cảnh tượng lôi điện hành không, hoang nguyên nứt ra, băng gió rống giận giữa núi tuyết, có ma lực chấn nhiếp lòng người. Đường kiếm pháp này cực kỳ cứng cáp hùng hồn, không luận chiêu thức, chỉ luận kiếm ý, đã toàn thắng kiếm pháp tán loạn của Đường Dịch. Bộ kiếm pháp này vừa lên, Di Vong Ưu như biến thành người khác, như chiến thần phụ thể. Thanh kiếm sắt bình thường trong tay lại như cự kiếm thượng cổ, tỏa ra khí khái vô cùng.
Kiếm phòng của Lạc Kiếm sơn trang tinh nghiên kiếm pháp, Lạc Tư Mệnh biết kiếm thuật thiên hạ, sao lại không rõ môn kiếm pháp này.
“Hay cho một bộ Đại Hoang kiếm vũ hùng vĩ cổ sơ!”
Chính là mười hai đường Đại Hoang kiếm vũ —— cũng là bảo vật trấn phái của Côn Lôn.
Kiếm này lấy vụng phá xảo, Đường Dịch đổi sáu bảy môn kiếm thuật cũng không có tác dụng, dần dần chỉ có thể lui lại. Long Tại Thiên nhìn ra chênh lệch của hai người, thầm nghĩ: Sớm bảo Đường tiểu tử ngươi đừng càn rỡ, người này khó giải quyết. Thật sự đánh nhau, ai có thể địch nổi Đại Hoang kiếm vũ!
Nhưng không thể bỏ mặc, quát: “Xem đao!” Nhưng không cầm đao giết ra, lại ném một thanh đao cho Đường Dịch, lên tiếng chỉ để Di Vong Ưu phân thần.
Đường Dịch lắc mình nhận lấy đao, hắn trái đao phải kiếm, Huyết Dương chân khí hừng hực bốc cháy, tay trái ra đao chiêu cực tinh xảo, tay phải dùng kiếm pháp cực tuyệt diệu. Dùng thần công tâm pháp thúc đẩy, quả là lưu quang dật thải, thiên phú chiến đấu biểu lộ không bỏ sót. Nói đến màn đặc sắc động lòng người nhất tối nay, thuộc về bản lãnh đao kiếm tề thi của Đường Dịch!
Di Vong Ưu lập tức bị đao quang kiếm ảnh nuốt vào, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh giao phong dày đặc, nhưng không thấy người, có thể biết tốc độ so chiêu.
Một lát sau, nghe thấy bên trong vang lên tiếng thở dài của Di Vong Ưu.
“Bác mà không thuần, tạp mà không tinh, trái một chiêu phải một chiêu, ngươi coi kiếm pháp thiên hạ là cái gì? Võ công chiêu số mà môn phái người ta lưu truyền trăm năm ngàn năm, chẳng lẽ thua kém thứ ngươi tùy cơ ứng biến nghĩ ra?”
Nhưng không nghe được lời phản bác của Đường Dịch, mà là một tiếng quát của Di Vong Ưu!
Đao quang kiếm ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ thấy một thanh kiếm sắt của Di Vong Ưu giết cho Đường Dịch chảy đầy mồ hôi, vướng trái vướng phải.
Di Vong Ưu lạnh nhạt nói: “Chiêu số võ công của các nhà các phái trong chốn võ lâm là để ngươi tiêu khiển sao? Một bộ võ công bố trí như thế nào, thiết kế như thế nào, trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể thành. Trong đó đương nhiên có đạo lý riêng. Ngươi nghệ kiêm chúng môn, học được không ít chiêu số tinh diệu. Gặp đối thủ bình thường, chọn một mà ra, đương nhiên làm đối phương khó xử. Nhưng gặp phải cao thủ chân chính, những võ công thượng vàng hạ cám này không có tác dụng.”
Trong lòng Đường Dịch hiện ra vô số hình ảnh đối chiến trước đây, nhớ tới khi Minh Phi Chân đối chiến với mình, mỗi lần đều không nắm chắc được sử dụng chiêu nào, muốn động thủ thì đã bị đánh bại. Ước chừng không thoát khỏi tình trạng này.
“Phương pháp học như vậy, cho ngươi học hết võ công thiên hạ thì sao?” Sư phụ ngươi đã dạy ngươi công pháp của Côn Lôn ta, không dạy ngươi đạo lý này sao?”
Ngoài miệng chậm rãi đàm luận, nhưng kiếm thế càng đi càng nhanh.
Mười hai đường Đại Hoang kiếm này chính là cực nghệ trong Côn Lôn kiếm pháp, không hề kém Thương Long kiếm của Hoa Sơn, Kim Phù thần kiếm của Lư Sơn kiếm quan hoặc là Tuyệt Kiếm kinh của Đại La sơn.
Di Vong Ưu trầm mê kiếm đạo, tình nguyện tịch mịch, luyện kiếm trong tuyệt vực ở núi tuyết Côn Lôn, rất ít hành tẩu trong võ lâm. Tích luỹ mấy chục năm, mới có tu vi hôm nay.
Di Vong Ưu hét lớn một tiếng.
“Muốn giết địch chiến thắng, chỉ cần một chiêu là đủ!”
Một kiếm như thiên ngoại bay tới, Đường Dịch sớm đã bị giết không thể động đậy, bất kể thế nào cũng không tiếp nổi một kiếm này. Một đao một kiếm bất đắc dĩ giao nhau, lại bị một kiếm này đâm vào giao điểm. Đỡ một kích toàn lực của đối phương, huyết mạch toàn thân chợt chấn động, cảm giác ngũ tạng lục phủ như đảo lộn. Đường Dịch bay ra hai trượng như viên đạn, lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu lớn. Màu máu đỏ tươi, đã chịu nội thương nặng nề.
Kiếm của Di Vong Ưu cũng không ngừng, trong mắt lấp lánh tinh quang.
“Võ công của ngươi bất chính, hôm nay trả lại cho Côn Lôn phái ta!”
Đám người Độc Cô biết hắn muốn hạ sát thủ, nhưng đã không kịp cản trở. Khinh công Côn Lôn văn danh thiên hạ, huống chi Di Vong Ưu gần Đường Dịch nhất?
“Người thiếu niên, ta chặt gân mạch tứ chi ngươi, là bởi vì ngươi học trộm tuyệt học phái ta. Đây là quả báo, chớ oán tại hạ!”
Đại Hoang kiếm vũ kiếm quét bát phương, một thanh kiếm sắt huyễn ra bốn đạo kiếm ảnh, phân biệt bổ về tứ chi của Đường Dịch.
Nghe thấy rầm một tiếng!
Di Vong Ưu tung bay ngược lại, vậy mà bay về phía sau tám trượng!
Khinh công Côn Lôn quả nhiên có tạo nghệ, vậy mà bay ngược nhanh hơn bay thẳng, tựa như học tuyệt học Đảo Phản chân kinh của Đại La sơn.
Nghe thấy Di Vong Ưu hô: “Là ai quấy rối!”
Mới biết được hắn bị người đánh lui.
“Là ai ầm ĩ ở đây, làm bản công tử không thể nghỉ ngơi?”
Một thanh niên chậm rãi bước từ trên lầu xuống, lớn tiếng nói: “Nơi đây ta là chủ nhân, các ngươi làm gì vậy?”
Vừa rồi Di Vong Ưu bị vật gì đó đánh lui, nhưng vận chuyển nội tức một vòng, thấy không bị thương, cười lạnh nói: “Nghe nói vài ngày trước Chung công tử hội kiến quần hào ở tiểu trấn Giang Nam, vừa đối mặt đã phân biệt được tính danh ngoại hiệu, võ công binh khí của mọi người, dù Thiết Bản thần toán của Võ Đang Thọ tiên trưởng cũng cam bái hạ phong. Có câu thấy góc biết mỹ danh. Tại hạ muốn kiến thức......”
“Chẳng lẽ lão huynh cầm kiếm này là chấp chưởng Côn Lôn phái, người xưng Vong Ưu Kiếm Tiên —— Di Vong Ưu —— Di đại chưởng môn?”
“Hừ, Di mỗ sớm đã tự giới thiệu, ngươi......”
Thanh niên kia nói tiếp: “Vốn nghe Hàn Mai tứ danh kiếm của Lạc Kiếm sơn trang —— Chi Hoành, Ảnh Tà, Duệ Sơ, Ngạo Tuyết, hẳn là bốn vị này phải không.”
Di Vong Ưu vừa tới nơi đây, Hàn Mai tứ danh kiếm là Lạc Tư Mệnh mang đến, ngay cả hắn cũng không biết, vậy mà bị thanh niên này gọi ra.
Ánh mắt thanh niên như điện, trong nháy mắt va chạm với Lạc Tư Mệnh. Lạc Tư Mệnh lại cảm thấy tim đập nhanh, không biết hắn có lai lịch gì.
Nhưng thanh niên kia cười đáp.
“Vị này...... Chắc là thiếu chủ Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc Tư Mệnh công tử.”
Ánh mắt hai người đụng vào nhau, như ám phong giao thoa, ánh nến hơi lấp lóe, như oan gia đối đầu trời sinh.
Lạc Tư Mệnh chần chừ nói: “Các hạ quả là......”
“Tại hạ, Lạc Dương tiểu Minh Minh! Ra mắt chư vị.”
Người này vừa đối mặt đã có thể nói ra lai lịch của mọi người, quả là thấy góc biết danh, không phải Chung công tử họ Minh kia, còn có thể là ai?
Đường Dịch phong khinh vân đạm, thu hồi cung đàn, duy trì thức mở đầu. Cung đàn của hắn là vật bình thường, nhưng bội kiếm của Di Vong Ưu cũng chỉ là phàm phẩm. Cung đàn có Huyết Dương chân khí của Đường Dịch, vừa rồi va chạm, chỉ là hai người đấu lực, bản thân không hề tổn thương.
“Mười chiêu đã qua.”
Sắc mặt Di Vong Ưu trầm xuống, hình như cũng nhớ tới chuyện này. Vừa rồi động thủ, song phương đều dùng Côn Lôn Phục Ma kiếm pháp. Đường Dịch xuất kiếm chiêu số tinh kỳ, tư thế đoan nghiêm, không ngờ là chuẩn mực của đích truyền chính tông.
Hắn chính là chưởng môn Côn Lôn, người ngoài nhìn không ra sơ hở trong Phục Ma kiếm pháp của hắn là chuyện bình thường. Nhưng chính hắn lại nhìn không ra sơ hở trong Côn Lôn kiếm pháp của đối phương, quả là lần đầu tiên. Hắn càng đánh càng ngạc nhiên, có lòng xem tiếp, chậm rãi phá chiêu với Đường Dịch, như sư đồ nhận chiêu phá chiêu, quên sạch sẽ số lượng mười chiêu. Lúc này đếm tỉ mỉ từng chiêu một, đã phá mười bảy chiêu.
Độc Cô quát: “Di chưởng môn một phái chi tôn, đã nói chung quy phải giữ lời. Đã nói sau mười chiêu, cừu oán bỏ qua, há lại động thủ?”
“Không sai, Di mỗ nhân đã nói lời này.”
Lục vương gia sốt ruột nói: “Di chưởng môn, không thể nói như vậy, sao có thể bỏ qua gian phu chó này?”
Long Tại Thiên cười nói: “Huynh đệ béo, lời này của ngươi sẽ đẩy Di chưởng môn vào chỗ bất nghĩa. Di chưởng môn là một phái chi tôn, lời ra như núi, há có thể sửa đổi?”
Di Vong Ưu lại chậm rãi lắc đầu: “Cừu oán của chủ tử nhà ta với hắn coi như bỏ qua. Cừu oán của Di mỗ nhân với thiếu niên này, sợ rằng hôm nay phải giải quyết.”
Không ai nghĩ đến hắn vẫn không bỏ qua Đường Dịch, đều giật mình. Bản nhân Đường Dịch thì chiến ý như hồng, ngạo nghễ cười nói: “Không sao, lại đánh.”
“Đánh con bà ngươi!”
Long Tại Thiên đập ót Đường Dịch, đi về phía trước, đứng chính giữa ngăn hai người lại, chắp tay cười nói.
“Chuyện này vốn tự dưng xảy ra, không biết vị bằng hữu béo này hiểu lầm cái gì, vừa vào đã mắng Đường huynh đệ của chúng ta là gian phu. Phải biết tiểu Đường huynh đệ của chúng ta tuy tuấn tú, nhưng hắn là người thành thật, tuyệt sẽ không làm chuyện cẩu thả hạ lưu đó. Di chưởng môn minh giám.”
“Ta không nghi ngờ chuyện này. Ánh mắt thiếu niên này trong sáng, lúc động thủ không hề cố kỵ, tâm thần kiên định, không giống kẻ lừa người bỏ chạy. Chủ thượng nhà ta nhận lầm người, lúc nãy ta cũng không ra tay vì chuyện này.”
“Cái gì? ! Ngươi không tin ta!”
Không đợi Lục vương nói xong, Di Vong Ưu tiếp tục nói: “Tại hạ cũng không cần giấu giếm. Chúng ta tới vì thượng nguyên, người quang minh không nói chuyện mờ ám, có lẽ mấy vị huynh đài cũng là như thế. Vừa rồi tại hạ ra tay, chỉ vì sau này bớt một kẻ địch lợi hại.”
Long Tại Thiên thầm kinh ngạc, người này thẳng thắn không giấu giếm, không lưu chỗ trống. Ngoại trừ đi thẳng vào vấn đề, chúng ta không còn đường khác. Người này nổi tiếng trên giang hồ, quả thật là nhân vật lợi hại.
“Di chưởng môn người chân thật nói lời thẳng thắn. Nhưng đã có ước hẹn mười chiêu, chuyện này coi như qua.”
“Chuyện này thì đương nhiên.”
“Này! Hai người các ngươi tự nói với nhau, là không để ta trong mắt sao! Nói thượng nguyên làm gì, Thúy Bình nhà ta chạy phải làm sao! Di Vong Ưu, hôm nay ngươi không lóc da xào thịt tiểu tử này cho ta......”
“Chủ thượng!”
Di chưởng môn quát một tiếng, Lục vương run lên, lập tức ngậm miệng lại. Thì ra Di Vong Ưu thường có uy nghiêm, làm người lại công chính già dặn, Lục vương dựa vào phụ tá đắc lực này, xưa nay chuyện lớn chuyện nhỏ đều hỏi hắn. Bởi vậy ngay cả Lục vương cũng hơi sợ hắn. Trên dưới vương phủ chỉ hắn có thể trấn được vị vương gia làm loạn này.
“Chuyện này không giống trò trẻ con. Thỉnh cầu Lạc công tử trông chừng chủ thượng nhà ta.”
Lạc Tư Mệnh cười nói: “Tại hạ hiểu.” Bèn giữ chặt Lục vương.
Di Vong Ưu trầm mặt xuống: “Di mỗ nhân nói mười chiêu chính là mười chiêu, tuyệt không thay đổi, chuyện này coi như bỏ qua. Nhưng không biết thiếu niên họ Đường này học được võ công Côn Lôn phái ta từ đâu. Di mỗ nhân cần một câu trả lời.”
Trong chốn võ lâm, tội danh học trộm võ công rất lớn. Nếu muốn truy cứu, cũng có đại sự dốc hết lực lượng toàn phái chỉ vì bảo tồn sự huyền bí của võ công. Ngày đó sư phụ Minh Phi Chân —— Minh Hóa Ngữ trộm cắp võ công chúng môn, liền rơi vào hạ tràng bị người vây đánh. Chỉ là lão nhân gia người uy nghiêm túc mục, trộm hô bắt trộm, loạn thất bát tao, chạy mất cả dép, đến nay vẫn là lão nghi phạm đang lẩn trốn. Cho nên gần mấy chục năm không nghe nói hắn hành tẩu giang hồ, ngoại trừ một thân tình nợ, hơn phân nửa vì nguyên nhân này.
Mà xưa nay lai lịch võ công của Đường Dịch thành mê, mọi người chỉ biết hắn tinh thông thập bát ban binh khí, thu thập sở trường các nhà, nhưng chưa từng nghe nói sư thừa là gì. Nhất thời Long Tại Thiên cũng không mở miệng được, trực tiếp nhìn về phía Đường Dịch.
Đường Dịch im lặng một lát, mới trả lời một câu.
“...... Ta đã đáp ứng không nói.”
Di Vong Ưu nói: “Phục Ma kiếm pháp của ngươi không tệ, ngay cả Di mỗ cũng không nhìn ra sơ hở, chắc là minh sư dạy. Người dạy ngươi Côn Lôn kiếm pháp là ai?”
“Phục Ma kiếm pháp không có người dạy, ta tự xem ra.”
“Tự mình xem ra? Hay, xem ra võ công của Côn Lôn ta cực kỳ đơn sơ, thiếu hiệp vừa nhìn đã biết.”
Long Tại Thiên nói: “Di chưởng môn đừng trách. Thiên phú võ học của Đường huynh đệ cực cao, quả thật biết được không ít võ công. Có lẽ võ học chi đạo cơ bản giống nhau, hắn có thể dung hội quán thông được.”
Di Vong Ưu cười lạnh: “Hay lắm, thì ra hôm nay Di mỗ gặp được Thần Châu đại hiệp thứ hai. Tốt, coi như ngươi là kỳ tài kinh thế, có mắt không quên, thấy chiêu học chiêu. Nhưng Huyết Dương chân khí của ngươi thì giải thích thế nào?”
Lạc Tư Mệnh chỉ nhìn hai người giao thủ, không biết càn khôn bên trong, kinh ngạc nói: “Người này vừa dùng Huyết Dương chân khí —— một trong tam bảo trấn phái của Côn Lôn? Di chưởng môn nói thật?”
“Đương nhiên không giả. Huyết Dương chân khí chính là nội công tâm pháp bí truyền của Côn Lôn ta, chư vị tại đây đều là người lành nghề. Pháp môn thổ nạp vận công, vận chuyển nội tức như vậy, có thể vừa nhìn là học được sao? Người thiếu niên, nếu ngươi trân quý tính mệnh, kịp thời bàn giao!” Nói đến vế sau, đã là thái độ giương cung bạt kiếm, dường như một lời không hợp là động thủ.
Huyết Dương chân khí chính là bí mật bất truyền của Côn Lôn.
Côn Lôn sơn ở Tây Cương, tuyết đọng quanh năm, địa khí lạnh vô cùng. Bây giờ đệ tử Côn Lôn ở Cửu Tỉnh Ngọc Lan thành, dùng thành cao tường dày chống giá lạnh. Trong thành gấm vóc cẩm tú, trường xuân bốn mùa, dị thường ấm áp, chính là công sức của nhân lực. Do lịch đại đệ tử Côn Lôn phái năm này tháng nọ, chăm chỉ không ngừng xây thành. Môn nhân Côn Lôn hôm nay tuy ở trong núi tuyết, lại không lo tai ương tuyết lạnh.
Nhưng Côn Lôn phái lưu truyền từ rất lâu, lúc Côn Lôn phái sáng lập, các đệ tử không có phúc lớn như vậy.
Khi đó đệ tử Côn Lôn cần ngày đêm chống lại cái lạnh khủng khiếp, kiến thức cơ bản mỗi ngày chính là tĩnh tọa luyện khí. Người có nội lực hơi yếu, chỉ sơ suất là bị bệnh, thậm chí sẽ chết bởi cái lạnh thấu xương. Chịu hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, đệ tử Côn Lôn phái chắc chắn là cao thủ nội gia. Nhưng hoàn cảnh này lại làm Côn Lôn liên tục đứng trước đại họa, chẳng biết lúc nào ập xuống.
Nghe nói trong một đêm đông rét tim lạnh phổi, một vị tổ sư Côn Lôn nào đó, căn cứ tu vi tuyệt thế của bản thân, tham chiếu truyền thuyết viêm hỏa thâm sơn của Côn Lôn, chợt phát kỳ tưởng, nghĩ ra một pháp môn lấy tinh huyết trong cơ thể người làm dẫn, khai quật Dương Cương chi khí trong thân thể. Nhưng muốn tự sáng tạo một môn thần công sao mà khó khăn, tiến hành luyện huyết không giống luyện khí, ý nghĩ đã gần như ngoại đạo, gian nan hơn pháp môn luyện khí bình thường trăm lần.
Vị sư tổ kia hao phí cả đời vẫn không thể thành công, sau đó truyền cho đệ tử tiếp tục nghiên cứu. Công này tốn thời gian thật lâu, trải qua sửa chữa, tích lũy sức lực mấy đời mới hoàn thành.
Môn nội công này được sáng tạo để giúp đệ tử Côn Lôn kháng cự giá lạnh, bởi vậy đệ tử Côn Lôn nào cũng có thể tu tập. Bởi vì có thêm môn công pháp này, vấn đề của Côn Lôn phái được giải quyết rất tốt, nhân khẩu dần dần thịnh vượng. Cuối cùng sau này có thực lực cường đại để kiến tạo thành vững. Về phần người tu luyện môn võ công này dần dần giảm bớt, đến nỗi thực lực của Côn Lôn phái yếu đi, lại là chuyện bất ngờ.
Nếu không có Huyết Dương chân khí, đến nay Côn Lôn phái vẫn là môn phái xuống dốc ẩn cư trong Côn Lôn sơn, thậm chí sớm đã phong lưu vân tán, sao có uy phong danh dương thiên hạ bây giờ. Cho nên hậu nhân không quên chuyện lúc trước, liệt công pháp này vào một trong tam bảo trấn phái, xưa nay rất được kính trọng.
Môn công pháp này chẳng những có ý nghĩa trọng đại, hơn nữa tu luyện dị thường gian nan, chỉ riêng chịu được sự giày vò thống khổ của ‘Phần Huyết Hóa Dương’ ban đầu đã cần nghị lực tuyệt đại. Đừng nói là đệ tử bình thường, dù là trưởng lão trong phái, cũng chỉ có ba năm người tập luyện. Người này còn trẻ, nhìn dáng vẻ còn không quá hai mươi, lại học được từ chỗ nào?
Câu trả lời của Đường Dịch chỉ có: “Ta không thể nói.”
Đây là vướng mắc của cá nhân Đường Dịch với Côn Lôn phái, không liên quan đến triều đình. Càng huống chi lập trường của Côn Lôn thân cận triều đình, đám người Long Tại Thiên cũng không muốn chọc cường địch này, nhất thời không ai lên tiếng.
Di Vong Ưu cười lạnh một tiếng: “Ta đã nói như thế. Nhưng ngoài miệng ngươi không chịu nói, dưới tay chưa hẳn giấu được! Tiếp chiêu đi.”
Bất động thanh sắc, dưới kiếm chợt nóng lên, thì ra cũng vận chuyển Huyết Dương chân khí. Võ công này đã là bảo vật trấn phái, chưởng môn nhân há có thể không luyện? Chỉ lấy tu vi Huyết Dương chân khí mà nói, trong ba đời đệ tử Côn Lôn, xếp hạng của Di Vong Ưu có thể vào top 3.
Hai người vừa mới giao thủ một hiệp, không thấy kết quả dưới tay. Lần này mới là so đấu công phu thật.
Để thân pháp nhanh nhẹn, Đường Dịch ném hồ cầm trong tay trái xuống, chỉ lưu lại cung đàn làm kiếm. Võ công của hắn vốn rất nhiều biến hóa, các loại binh khí đều biết, dùng một cung đàn để thi triển các loại võ công không khó. Thân hình hắn vụt qua, cung đàn như một điểm lưu tinh, lại chém ra một cung gió màu gỗ. Trước là bút pháp của phán quan bút, sau lại là đơn đao pháp.
Di Vong Ưu thấy biến không sợ, vẫn sử dụng Côn Lôn Phục Ma kiếm. Lần này võ công hai người khác nhau, không còn xuất hiện tràng diện binh khí không giao. Cung đàn tương giao với kiếm sắt vài lần, bị gọt xuống vô số mảnh gỗ vụn, lại bị kình phong thổi tan, giống như lá khô đầy trời.
Tuy trong tay Đường Dịch chỉ là một cung đàn, lại như tay cầm thần binh lợi khí, cứng đối cứng vung chém. Hai người đều vận thần công, mỗi một lần giao kích, một khí lưu vô cùng đốt người dần dần tản ra, dù đứng ở lân cận cũng cảm thấy nóng bức. Cung đàn vốn mảnh mỏng, nào chịu được cách dùng như thế, không đến ba năm lần, đã mơ hồ nghe thấy âm thanh sắp gãy.
Đường Dịch đột nhiên quát lớn một tiếng, quét nhanh một cú, Di Vong Ưu giơ kiếm đỡ lấy, cung đàn không chịu nổi, trong nháy mắt đụng vào lưỡi kiếm —— ‘Bốp’ một tiếng đứt gãy ra, nhưng cũng chấn cho kiếm sắt của Di Vong Ưu chìm xuống nửa thước.
Mắt thấy đối phương tay không tấc sắt, Di Vong Ưu rút kiếm muốn lên, chợt thấy kinh mạch tay phải đau nhói, suýt nữa rơi trường kiếm, đó là triệu chứng do bị Huyết Dương chân khí đốt. Không nhịn được rất kinh ngạc.
Vừa rồi hai người bọn hắn dùng kiếm so chiêu với cung đàn, mặt ngoài là khoe chiêu số tinh diệu, trên thực tế lại so chân khí nội gia.
Hai người bọn hắn đồng thời vận Huyết Dương chân khí công nhau, so đấu kỳ công đồng nguyên, vốn người lực lớn thắng. Chân khí của Đường Dịch có thể đốt kinh mạch của hắn, điều này chứng minh —— Huyết Dương chân khí của Đường Dịch thâm hậu hơn hắn.
Di Vong Ưu trăm mối vẫn không có cách giải. Lại không biết Đường Dịch có được Huyết Dương chân khí do một kỳ ngộ lúc còn nhỏ.
Đường Dịch xuất thân Bắc Hải Minh Kính cung, trong cung có một Hóa Cốt hàn đàm hình thành tự nhiên. Vô cùng lạnh lẽo, băng tâm thực cốt, hơn cả băng tuyết, mới có danh tiếng hóa cốt.
Hóa Cốt hàn đàm này chính là chỗ lịch đại Minh Kính cung chủ tu hành võ công, suy nghĩ tĩnh tọa.
Lúc còn nhỏ, Đường Dịch cực kỳ hiếu động, thiên phú võ học lại cao, không hài đồng cùng tuổi nào là đối thủ của hắn. Hoành hành bá đạo, xưng vương xưng bá, là đứa trẻ cầm đầu trong Minh Kính cung. Ngày nào đó nổi lòng ham chơi, lặng lẽ lẻn vào Hóa Cốt hàn đàm với một đám tiểu hữu, lúc đùa giỡn không cẩn thận rơi xuống đầm. Đầm nước kia cực sâu, lại có sự lạnh lẽo cạo xương, dù người trưởng thành ngã vào cũng hóa thành bạch cốt, mắt thấy chắc chắn phải chết.
Nếu lúc ấy không phải canh giờ Minh Kính cung chủ luyện công, nàng vừa vặn chạy tới cứu Đường Dịch một mạng, nào có Lục Phiến môn tiểu bá vương hôm nay?
Chỉ là từ đó Đường Dịch bị hàn tật, hàn khí tràn ngập kỳ kinh bát mạch, không thể lấy ngoại lực khu trừ. Nếu không được chữa trị, sớm muộn tiểu Đường Dịch cũng thành một cột băng.
Lúc ấy trong Minh Kính cung vừa vặn có một vị cao nhân Côn Lôn phái, thương xót trẻ con vô tội, bèn truyền môn Huyết Dương chân khí này cho hắn, mong hắn có thể tu hành, tự động xua đuổi hàn khí. Về sau vị cao nhân này dạo chơi tha phương, không trở về bản sơn Côn Lôn nữa, bởi vậy Di Vong Ưu cũng chưa từng nghe nói.
Từ tám tuổi Đường Dịch đã bắt đầu luyện Huyết Dương chân khí, hàn tật phát tác thống khổ không chịu nổi, chỉ có dẫn ra dương khí trong máu mới có thể ngừng hàn khí, cho nên sớm chiều không ngừng. Về sau Đường Dịch mất cha, chu du nhiều chỗ, phần lớn là đi nơi rét lạnh. Hắn phiêu bạt giang hồ, ăn đói mặc rách chính là chuyện thường, lúc nào cũng cần vận công kháng lạnh.
Không ngờ cách dùng của Đường Dịch vừa vặn phù hợp với pháp chỉ của Huyết Dương chân khí mà sư tổ Côn Lôn đặt ra. Công pháp này được tạo ra để kháng lạnh, chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện võ công. Đường Dịch hết sức chuyên chú, trái lại tiến triển nhanh hơn.
Đệ tử Côn Lôn đã thoát khỏi nguy hiểm rét lạnh, thiếu đi nhân tố bên ngoài, không thể thuận lợi tu luyện. Một khi tu luyện theo phương pháp Phần Huyết Hóa Dương, toàn thân như bị lửa đốt, khổ không thể tả. Nhưng nếu không chịu được khổ mặc cho Huyết Dương chân khí tán loạn trong cơ thể, sẽ thiêu đốt kinh mạch toàn thân, hơi vô ý là phế công, chính là một phương thức tu luyện cực kì tàn khốc gian nan. Môn hạ Côn Lôn đều sợ hãi.
Lại quên võ công này sáng tạo trong hoàn cảnh tuyết lớn khắp núi, phong bạo càn quét. Lúc tu luyện đương nhiên không thể ở chỗ bình thường, cần tìm chỗ sâu núi tuyết, âm hàn chi địa, lấy lạnh kháng dương, mới có thể long hổ giao hội, âm dương điều hòa. Nhưng đệ tử hậu bối của Côn Lôn tốn sức mới xây được thành trì, sao lại vào núi tuyết tự tìm khổ ăn?
Kỳ thực điều kiện tiên quyết để tu luyện môn võ công này, cần phải ở chỗ có hàn khí rất nặng, lấy lạnh ngoài kháng dương trong, thống khổ Phần Huyết Hóa Dương tự nhiên biến mất. Nhưng điểm này lại không được tường thuật trong bí tịch Huyết Dương chân khí. Đều bởi vì sư tổ Côn Lôn sáng tạo kỳ công cũng chưa từng nghĩ tới điểm này.
Vị tổ sư kia sinh trưởng trong Côn Lôn sơn, vừa sinh ra đã thấy tuyết lớn đầy trời, mấy trăm dặm xung quanh đều là vùng đất nghèo nàn có gió rét như dao cạo, một cách tự nhiên đã coi hoàn cảnh của tất cả mọi người là như vậy. Phải biết, hải ngoại có nơi cả đời không thấy băng tuyết, thậm chí không biết ngày đông là cái gì. Nếu nói nóng có thể tan băng với bọn hắn, sẽ làm người kinh sợ. Sư tổ tiền bối của Côn Lôn há có thể đoán trước, sau này con em nhà mình sẽ xây thành trì trong núi tuyết, tránh cái lạnh khủng khiếp của băng tuyết? Đây chính là lý do thời gian trước trên dưới Côn Lôn phái đều có thể tập luyện công này, mà đệ tử hậu đại lại sợ nó gian nan. Trong mỗi đời đệ tử Côn Lôn đều có người thiên tư rất cao, tâm chí cứng cỏi tu luyện thành công như Di Vong Ưu. Nhưng thiên đạo há có thể nghịch hành, cưỡng ép làm việc há là chính đạo? Cửa đầu ‘Phần Huyết Hóa Dương’ của hắn chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, chưa thể luyện khắp tinh huyết toàn thân, thành quả sau đó sẽ rất có hạn.
Đường Dịch thì khác biệt, hắn bị hàn tật, không thể không ngày đêm tu luyện, hơn nữa bởi vậy tránh được thống khổ Phần Huyết Hóa Dương. Vượt qua cửa thứ nhất, tăng trưởng sau đó sẽ nhanh chóng. Luyện đến sau này, hắn một hít một thở, Huyết Dương chân khí đã có thể dào dạt khắp người. Đây là tự nhiên mà thành, luận tu vi tinh thuần, hơn Di Vong Ưu đâu chỉ một bậc.
Di Vong Ưu thấy tu vi của hắn tinh thuần như thế, hết sức kinh ngạc, lại phỏng đoán không thấu. Lấy thân phận chưởng môn Côn Lôn của hắn, lại thua một chiêu ở chân khí nội gia nhà mình, làm sao có thể?
Đường Dịch cũng không thừa dịp hắn bị thương và sầu tư để đại triển quyền cước, dùng công phu quyền chưởng thủ thắng. Không phải không muốn, mà là tuy một chiêu cuối cùng tổn thương tay phải Di Vong Ưu, chính hắn cũng bị nội lực của đối phương chấn cho khí huyết ngưng lại, ngực bị nghẹn một hơi, dần dần cảm thấy khó chịu.
Hắn và Di Vong Ưu chênh lệch hơn hai mươi tuổi, tu vi nội lực đương nhiên không bằng. Huyết Dương chân khí của hắn tuy tinh thuần hơn, nhưng chỉ so đấu nội lực thì vẫn thua kém. Càng cổ quái chính là Đường Dịch phát giác nội lực chấn động khí huyết của hắn không phải Huyết Dương chân khí.
Di Vong Ưu đột nhiên mở miệng.
“Tiểu tử, Huyết Dương chân khí của ngươi rất hiếm thấy, ngay cả ta cũng suy nghĩ không thấu, rốt cuộc ngươi học được từ đâu, thật sự không thể nói cho ta sao?”
Đường Dịch chậm rãi lắc đầu: “Người dạy ta Huyết Dương chân khí bảo ta không thể nói, ta cũng không thể nói.”
“Đã là như thế...... Ta cũng không truy cứu.”
Mọi người cho rằng hắn muốn dừng tay, lại thấy Di Vong Ưu hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra hào quang sắc bén: “Công này chính là bảo vật trấn phái của Côn Lôn ta. Ngươi đã không bàn giao được, Di mỗ là người chấp chưởng Côn Lôn, phải lấy nó khỏi ngươi. Đây không phải đấu võ, chính là công đạo.”
Hắn vừa mới động thủ hai lần, một lần vì chủ tử, một lần vì hiếu kỳ, đều là vì tư, đều dùng Phục Ma kiếm pháp. Mọi người chỉ thấy thường thôi, còn không chói mắt bằng Đường Dịch dùng cung đàn đối địch. Nhưng nói xong câu này, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, uyên đình nhạc trì, thấp thoáng có phong phạm của nhất đại tông tượng.
Di Vong Ưu chuyển kiếm sang tay trái, chỉ giơ lên bình thường, Đường Dịch lại cảm thấy kinh hãi, dường như toàn thân đột nhiên bị một lớp kiếm khí bao phủ.
“Lấy binh khí, Di mỗ không muốn tổn thương người tay không tấc sắt.”
Độc Cô vung chân đá một thanh trường kiếm qua, Đường Dịch thuận tay nhận lấy, động tác đều tiêu sái lưu loát. Nhưng Di Vong Ưu vừa mới nói xong, bọn hắn đã lập tức hành động. Không giống bị người khuyên giải, mà như Côn Lôn chưởng môn ngôn xuất pháp tùy, hai thanh niên không thể đối kháng sự uy nghiêm của hắn.
Đường Dịch nhận lấy kiếm, trong lòng lại cảm thấy mờ mịt. Đối phương chỉ giơ ngang kiếm, hắn lại không nhìn ra sơ hở, không biết nên hạ thủ từ đâu. Cảm giác này vô cùng mờ mịt, cuộc đời hắn chỉ gặp được hai lần. Một lần là đối mặt A Bất Lặc Tư, một lần là đối mặt Minh Phi Chân. Chỉ cảm thấy kiếm khí của đối phương càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng nặng, hành công sắp hoàn thành, lúc ra tay tất nhiên là thế lôi đình vạn quân, nhưng hắn vẫn không thể xuất chiêu.
Di Vong Ưu đột nhiên quát một tiếng: “Còn không xuất kiếm, chờ chết sao!”
“...... Đắc tội! !”
Đường Dịch sư tử gầm một tiếng, làm tan rã một phần khí thế của đối phương, bả vai đột nhiên nhẹ đi, kiếm pháp mới tuôn ra cuồn cuộn như nước chảy. Xưa nay Đường Dịch không dùng kiếm theo lẽ thường. Đông một chiêu Côn Lôn kiếm pháp, tây một chiêu Bắc Hải kiếm pháp, trải qua mấy chiêu, lại ra Lục Hợp kiếm pháp của Lục Phiến môn. Những kiếm pháp này hoàn toàn trái ngược, nhưng hắn luôn tìm được cơ hội sử dụng, thủ hạ tinh diệu.
“Có hoa không quả, phá ngươi khó gì!”
Kiếm của Di Vong Ưu vẽ một vòng tròn giữa trời, một kiếm phá thẳng trung tâm, thế đạo cổ xưa hùng hồn, nhưng chính vì như thế mà khó tìm sơ hở. Một kiếm này bổ thẳng vào kiếm vũ của Đường Dịch, phong quang tuyết triều đến cuối, lộ ra thần sắc kinh ngạc hiếm thấy của thanh niên.
“Đã động thủ há có thể dừng lại, người dạy ngươi Huyết Dương chân khí chưa từng nói lời này sao!”
Kiếm như thương vân đột khởi, mơ hồ có cảnh tượng lôi điện hành không, hoang nguyên nứt ra, băng gió rống giận giữa núi tuyết, có ma lực chấn nhiếp lòng người. Đường kiếm pháp này cực kỳ cứng cáp hùng hồn, không luận chiêu thức, chỉ luận kiếm ý, đã toàn thắng kiếm pháp tán loạn của Đường Dịch. Bộ kiếm pháp này vừa lên, Di Vong Ưu như biến thành người khác, như chiến thần phụ thể. Thanh kiếm sắt bình thường trong tay lại như cự kiếm thượng cổ, tỏa ra khí khái vô cùng.
Kiếm phòng của Lạc Kiếm sơn trang tinh nghiên kiếm pháp, Lạc Tư Mệnh biết kiếm thuật thiên hạ, sao lại không rõ môn kiếm pháp này.
“Hay cho một bộ Đại Hoang kiếm vũ hùng vĩ cổ sơ!”
Chính là mười hai đường Đại Hoang kiếm vũ —— cũng là bảo vật trấn phái của Côn Lôn.
Kiếm này lấy vụng phá xảo, Đường Dịch đổi sáu bảy môn kiếm thuật cũng không có tác dụng, dần dần chỉ có thể lui lại. Long Tại Thiên nhìn ra chênh lệch của hai người, thầm nghĩ: Sớm bảo Đường tiểu tử ngươi đừng càn rỡ, người này khó giải quyết. Thật sự đánh nhau, ai có thể địch nổi Đại Hoang kiếm vũ!
Nhưng không thể bỏ mặc, quát: “Xem đao!” Nhưng không cầm đao giết ra, lại ném một thanh đao cho Đường Dịch, lên tiếng chỉ để Di Vong Ưu phân thần.
Đường Dịch lắc mình nhận lấy đao, hắn trái đao phải kiếm, Huyết Dương chân khí hừng hực bốc cháy, tay trái ra đao chiêu cực tinh xảo, tay phải dùng kiếm pháp cực tuyệt diệu. Dùng thần công tâm pháp thúc đẩy, quả là lưu quang dật thải, thiên phú chiến đấu biểu lộ không bỏ sót. Nói đến màn đặc sắc động lòng người nhất tối nay, thuộc về bản lãnh đao kiếm tề thi của Đường Dịch!
Di Vong Ưu lập tức bị đao quang kiếm ảnh nuốt vào, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh giao phong dày đặc, nhưng không thấy người, có thể biết tốc độ so chiêu.
Một lát sau, nghe thấy bên trong vang lên tiếng thở dài của Di Vong Ưu.
“Bác mà không thuần, tạp mà không tinh, trái một chiêu phải một chiêu, ngươi coi kiếm pháp thiên hạ là cái gì? Võ công chiêu số mà môn phái người ta lưu truyền trăm năm ngàn năm, chẳng lẽ thua kém thứ ngươi tùy cơ ứng biến nghĩ ra?”
Nhưng không nghe được lời phản bác của Đường Dịch, mà là một tiếng quát của Di Vong Ưu!
Đao quang kiếm ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ thấy một thanh kiếm sắt của Di Vong Ưu giết cho Đường Dịch chảy đầy mồ hôi, vướng trái vướng phải.
Di Vong Ưu lạnh nhạt nói: “Chiêu số võ công của các nhà các phái trong chốn võ lâm là để ngươi tiêu khiển sao? Một bộ võ công bố trí như thế nào, thiết kế như thế nào, trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể thành. Trong đó đương nhiên có đạo lý riêng. Ngươi nghệ kiêm chúng môn, học được không ít chiêu số tinh diệu. Gặp đối thủ bình thường, chọn một mà ra, đương nhiên làm đối phương khó xử. Nhưng gặp phải cao thủ chân chính, những võ công thượng vàng hạ cám này không có tác dụng.”
Trong lòng Đường Dịch hiện ra vô số hình ảnh đối chiến trước đây, nhớ tới khi Minh Phi Chân đối chiến với mình, mỗi lần đều không nắm chắc được sử dụng chiêu nào, muốn động thủ thì đã bị đánh bại. Ước chừng không thoát khỏi tình trạng này.
“Phương pháp học như vậy, cho ngươi học hết võ công thiên hạ thì sao?” Sư phụ ngươi đã dạy ngươi công pháp của Côn Lôn ta, không dạy ngươi đạo lý này sao?”
Ngoài miệng chậm rãi đàm luận, nhưng kiếm thế càng đi càng nhanh.
Mười hai đường Đại Hoang kiếm này chính là cực nghệ trong Côn Lôn kiếm pháp, không hề kém Thương Long kiếm của Hoa Sơn, Kim Phù thần kiếm của Lư Sơn kiếm quan hoặc là Tuyệt Kiếm kinh của Đại La sơn.
Di Vong Ưu trầm mê kiếm đạo, tình nguyện tịch mịch, luyện kiếm trong tuyệt vực ở núi tuyết Côn Lôn, rất ít hành tẩu trong võ lâm. Tích luỹ mấy chục năm, mới có tu vi hôm nay.
Di Vong Ưu hét lớn một tiếng.
“Muốn giết địch chiến thắng, chỉ cần một chiêu là đủ!”
Một kiếm như thiên ngoại bay tới, Đường Dịch sớm đã bị giết không thể động đậy, bất kể thế nào cũng không tiếp nổi một kiếm này. Một đao một kiếm bất đắc dĩ giao nhau, lại bị một kiếm này đâm vào giao điểm. Đỡ một kích toàn lực của đối phương, huyết mạch toàn thân chợt chấn động, cảm giác ngũ tạng lục phủ như đảo lộn. Đường Dịch bay ra hai trượng như viên đạn, lúc rơi xuống đất phun ra một ngụm máu lớn. Màu máu đỏ tươi, đã chịu nội thương nặng nề.
Kiếm của Di Vong Ưu cũng không ngừng, trong mắt lấp lánh tinh quang.
“Võ công của ngươi bất chính, hôm nay trả lại cho Côn Lôn phái ta!”
Đám người Độc Cô biết hắn muốn hạ sát thủ, nhưng đã không kịp cản trở. Khinh công Côn Lôn văn danh thiên hạ, huống chi Di Vong Ưu gần Đường Dịch nhất?
“Người thiếu niên, ta chặt gân mạch tứ chi ngươi, là bởi vì ngươi học trộm tuyệt học phái ta. Đây là quả báo, chớ oán tại hạ!”
Đại Hoang kiếm vũ kiếm quét bát phương, một thanh kiếm sắt huyễn ra bốn đạo kiếm ảnh, phân biệt bổ về tứ chi của Đường Dịch.
Nghe thấy rầm một tiếng!
Di Vong Ưu tung bay ngược lại, vậy mà bay về phía sau tám trượng!
Khinh công Côn Lôn quả nhiên có tạo nghệ, vậy mà bay ngược nhanh hơn bay thẳng, tựa như học tuyệt học Đảo Phản chân kinh của Đại La sơn.
Nghe thấy Di Vong Ưu hô: “Là ai quấy rối!”
Mới biết được hắn bị người đánh lui.
“Là ai ầm ĩ ở đây, làm bản công tử không thể nghỉ ngơi?”
Một thanh niên chậm rãi bước từ trên lầu xuống, lớn tiếng nói: “Nơi đây ta là chủ nhân, các ngươi làm gì vậy?”
Vừa rồi Di Vong Ưu bị vật gì đó đánh lui, nhưng vận chuyển nội tức một vòng, thấy không bị thương, cười lạnh nói: “Nghe nói vài ngày trước Chung công tử hội kiến quần hào ở tiểu trấn Giang Nam, vừa đối mặt đã phân biệt được tính danh ngoại hiệu, võ công binh khí của mọi người, dù Thiết Bản thần toán của Võ Đang Thọ tiên trưởng cũng cam bái hạ phong. Có câu thấy góc biết mỹ danh. Tại hạ muốn kiến thức......”
“Chẳng lẽ lão huynh cầm kiếm này là chấp chưởng Côn Lôn phái, người xưng Vong Ưu Kiếm Tiên —— Di Vong Ưu —— Di đại chưởng môn?”
“Hừ, Di mỗ sớm đã tự giới thiệu, ngươi......”
Thanh niên kia nói tiếp: “Vốn nghe Hàn Mai tứ danh kiếm của Lạc Kiếm sơn trang —— Chi Hoành, Ảnh Tà, Duệ Sơ, Ngạo Tuyết, hẳn là bốn vị này phải không.”
Di Vong Ưu vừa tới nơi đây, Hàn Mai tứ danh kiếm là Lạc Tư Mệnh mang đến, ngay cả hắn cũng không biết, vậy mà bị thanh niên này gọi ra.
Ánh mắt thanh niên như điện, trong nháy mắt va chạm với Lạc Tư Mệnh. Lạc Tư Mệnh lại cảm thấy tim đập nhanh, không biết hắn có lai lịch gì.
Nhưng thanh niên kia cười đáp.
“Vị này...... Chắc là thiếu chủ Lạc Kiếm sơn trang —— Lạc Tư Mệnh công tử.”
Ánh mắt hai người đụng vào nhau, như ám phong giao thoa, ánh nến hơi lấp lóe, như oan gia đối đầu trời sinh.
Lạc Tư Mệnh chần chừ nói: “Các hạ quả là......”
“Tại hạ, Lạc Dương tiểu Minh Minh! Ra mắt chư vị.”
Người này vừa đối mặt đã có thể nói ra lai lịch của mọi người, quả là thấy góc biết danh, không phải Chung công tử họ Minh kia, còn có thể là ai?