[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 71 : Khởi đầu của luyến ái lúc nào cũng là bất ngờ không kịp chuẩn bị

Ngày đăng: 12:33 01/08/19

"Thắng bại đã phân, bên thắng - - Lục Phiến môn Tô Hiểu!"
Tô Hiểu tiêu sái xoay bội đao một cái, cương đao vào vỏ một mạch mà thành. Vũ khí cho Ngự Tiền Luận Võ là thống nhất do cung đình chuẩn bị, cho nên Tô Hiểu dùng chính là phổ thông cương đao.
Một tháng qua võ công Tô Hiểu đột nhiên tăng mạnh, cố nhiên là thiên tư của hắn thông minh, cố gắng chịu khó, nhưng cũng tuyệt đối có quan hệ với tên bạn xấu đang chỉ dạy hắn, mà người này vô luận là tầm mắt hay là thực lực đều tại đương kim chi đỉnh.
Tô Hiểu chỉ là tùy tiện một động tác cắm đao vào vỏ, liền có thể dẫn tới cung nga tài nữ, các tiểu thư quý tộc quan sát dưới lôi đài hò hét liên tục. Hắn có có thân hình cao gầy tinh tế, dung nhan linh hoạt kỳ ảo, ngũ quan tuấn mỹ, thái độ dương quang thân hòa, còn có cảm giác non nớt chưa trưởng thành cùng cảm giác mộng ảo thấu minh, không giống thiếu niên nhân gian. Tất cả đều như ngày đó Thẩm Y Nhân sở liệu, đánh trúng tâm lý của tất cả người xem nữ ở đây.
Tô Hiểu mới lên lôi đài đánh ba trận, liền hấp dẫn không dưới trăm nữ tử trở thành fan hâm mộ của hắn. Tại dưới đài hò hét trợ uy cho hắn. Hôm nay Tô Hiểu cần thắng ba trận mới có thể thông qua sơ tuyển. Hắn đầu tiên là thắng hai trận, nhưng bởi vì đao mới chưa dùng quen nên thua trận thứ ba. Cho nên mới phải đánh trận thứ tư vừa rồi để quyết định có thể thông qua sơ tuyển hay không.
Nhưng một trận này lại giúp hắn hấp dẫn thêm nhiều fan hâm mộ.
Bởi vậy hắn có được một xưng hào khoa trương - - một thiếu nữ khiến nữ nhân kêu lên không ngừng.
"Cái đầu ngươi! Ai là thiếu nữ, ta là nam có được hay không?"
Tô Hiểu bĩu môi, không cao hứng trả lời Đường Dịch.
Đường Dịch nhún nhún vai: "Cứ như vậy, ngoại trừ đại ca ra người Lục Phiến môn chúng ta tham gia đã toàn bộ đánh thắng. Cũng có cái bàn giao với phó tổng đốc."
"Đây thật không giống ngươi a." Tô Hiểu nghiêng đầu, không hiểu nhìn Đường Dịch, "Ta vẫn cho là Đường Dịch ngươi không thích qua lại nhiều với người, cũng như tất cả mọi người không dám nhiều lời với ngươi, thế nhưng là ngươi lại rất quan tâm cách nhìn của phó tổng đốc a."
"Phó tổng đốc khác biệt, nàng giống như đại ca, là người ta quan tâm nhất Lục Phiến môn."
"Ân... Người quan tâm a." Tô Hiểu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tràn đầy đồng cảm cười nói: "Ta cũng như thế. Hai người bọn họ đều đối với ta rất tốt."
Đường Dịch hôm nay nhẹ nhàng thắng liên tiếp ba trận trực tiếp vào vòng trong, cho nên dứt khoát đợi kết quả của Tô Hiểu mới trở về thủ cửa thành.
"Đúng rồi, đại ca đâu? Sắp đến hắn nha."
"Không biết a. Ta đi xem một chút hắn tới chưa."
Tô Hiểu vừa muốn đứng lên, vỏ đao của bội đao mới lại đâm vào bàn. Tô Hiểu có chút buồn bực: "Cái phá đao này, vừa rồi chính là nó hại ta thua." Tô Hiểu tháo bội đao xuống, ném qua một bên, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ đi không ít. Đang muốn đi tìm Minh Phi Chân, lại bị Đường Dịch gọi lại.
"Tô Hiểu, vẫn là mang vũ khí theo đi. Gần đây không yên ổn."
"Ngươi nói Hắc Phong Thập Tam Dực?" Tô Hiểu dừng bước, quay đầu lại cười nói: "Sẽ không a, hiện tại là giữa ban ngày a." Tiếp theo giống như một cơn gió chạy đi.
Đường Dịch nhìn tư thế như chạy giữa đồng nội của hắn, có cảm giác linh hoạt kỳ ảo duyên dáng như yêu tinh trong rừng. Không tự chủ xoa xoa con mắt, lắc đầu thở dài: ". . . Vào Lục Phiến môn một tháng, cảm giác con mắt càng ngày càng kém."
Nhưng Tô Hiểu đi lần này.
Sau lưng của hắn lại lập tức tô điểm mấy cái bóng.
Lấy hắc phong làm tên, hình bóng huyết tinh hung ác tàn nhẫn.
* * * * * * * * * * * **
Thời gian thí tuyển đã sớm bắt đầu.
Nhưng ta vẫn nằm trên cầu thang tiểu Nam môn ngủ ngon. Ngay cả con mắt cũng không nỡ mở ra.
Ta ngay từ đầu đã không có ý định đi tham gia Ngự Tiền Luận Võ thất đức này. Võ sĩ triều đình đông đảo, vạn nhất bên trong có người từng gặp ta trước đây, vậy chính là tự tìm phiền toái.
Coi như không bị nhận ra, loại chuyện đánh thắng bị người chú mục này với ta mà nói, cũng là trăm hại mà không một lợi.
Cho nên ta dự định tiếp tục ngủ ở chỗ này, một mực ngủ đến khi thí tuyển kết thúc là được.
Hiện tại là lúc vào thu, ánh mặt trời đã không còn nóng nực như mùa hè, cùng với gió mát phất phơ chính là lúc thích hợp để ngủ.
Tới Lục Phiến môn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta triệt để chỉ còn lại một mình.
Nơi này không có ai khác. Cũng không lo sẽ bị người khác quấy rối.
Cho nên, nơi này cũng là nơi ta có thể thỏa thích nhớ một người.
Từ sau khi phân biệt, ta dường như rất lâu không dám nghĩ đến nàng. Bởi vì sợ sẽ ảnh hưởng hành vi của mình, sẽ ảnh hưởng hành động của mình. Ở kinh thành địa phương bị hạn chế này, ta không thể không cẩn thận khắp nơi.
Khuôn mặt tinh xảo vũ mị của tiểu sư di xuất hiện trong đầu ta. Mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng, nàng phong tình vạn chủng, nàng nhẹ nhàng gọi ta một tiếng 'Phi Chân', đều có thể tác động tâm tình của ta.
Ta rất sợ nhìn thấy nàng, càng sợ nghĩ đến nàng.
Bởi vì nhìn thấy nàng là một loại vui vẻ mang theo cay đắng, nghĩ đến nàng là một loại giày vò mang theo ngọt ngào
Nhưng tại giờ khắc buông lỏng này ta lại không nén nổi tình cảm sẽ nghĩ đến nàng.
Không tự chủ liền sẽ liên tưởng đến câu thơ không biết nhìn qua ở đâu, liền lấy ra viết cho nàng.
Ta trong lúc ưu sầu nhớ ngươi, tựa như trong mùa đông nhớ mặt trời.
Ta trong lúc vui vẻ nhớ ngươi, tựa như dưới nắng gắt nhớ bóng cây.
Ta trong lúc trời quang nhớ ngươi, tựa như trong tịch mịch nhớ tiếng nhạc.
Ta trong lúc trời mưa nhớ ngươi, tựa như trong ồn ào nhớ tĩnh mịch. [1]
. . .
'Đàn ông phụ lòng' !
Biểu tình của tiểu sư di lúc ly biệt lại lần nữa hiện ra trước mắt ta, ta giống như là tự tay đẩy nàng đi.
Giữa chúng ta có rất nhiều lời chưa hề nói ra. Bởi vì thời điểm mấu chốt nhất ta đều chạy trốn.
Ta biết chỉ cần ta nói ra lời trong lòng, tiểu sư di đối với ta là một ngàn cái đồng ý một vạn cái đồng ý. Nhưng ta nói không nên lời. Ta có quá nhiều người không bỏ xuống được, quá nhiều chuyện còn không có giải quyết. Chỉ là bối phận của chúng ta, ngay cả cửa ải sư phụ cùng thái sư phụ, ta cũng không qua được.
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt nàng nhìn ta lúc cuối, ta đều cảm thấy ngạt thở.
Đời ta, đại khái đã định trước là sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi.
"Ngươi ở chỗ này làm cái gì, dậy."
Ta cảm thấy dường như có người đang lắc lắc ta.
Ta dựa lưng vào tường, cúi đầu xuống, mơ mơ màng màng nói: "Là ai a?" Hơi hơi mở mắt ra.
Trước mặt một cô nương mặc áo trắng đang đứng.
Nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, trên mặt có đôi mắt to giống như nạm minh châu. Lông mày cong cong, hai cánh môi tinh tế, nàng vừa mở miệng nói, liền lộ ra cảm giác tinh xảo dịu dàng êm dịu từ trong ra ngoài. Nhất là đôi mắt, một đôi mắt kiều mị giống như biết nói. Dường như tùy tiện một ánh mắt cũng có thể làm nổi lên dục vọng chôn giấu tại nơi sâu nhất trong đáy lòng của nam nhân.
Hồ ly tinh! Ta chỉ nghĩ đến ba chữ này.
Nữ nhân vừa thấy mặt liền làm người hận không thể vò nát nàng rồi nuốt vào trong bụng, không phải hồ ly tinh thì là cái gì?
Trong giây lát này, ta lại có chút mê thất. Cũng không biết xung động sinh ra ở chỗ nào, làm cho ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
"Ân? Ngươi làm sao vậy?"
"Tiểu sư di?"
Các nàng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau. Ta lại lờ mờ thấy được hình bóng của tiểu sư di trong đôi mắt dịu dàng êm dịu kia.
"Ngươi làm sao vậy?"
Con ngươi của nàng hơi nháy, ta dường như thấy tiểu sư di ở trước mặt ta.
Thế là ta nhẹ nhàng kéo một cái, ôm nàng vào trong ngực.
"Tiểu sư di. . . Ngươi đã đến."
"Sư di cái gì? Ta, ta không phải nữ. . ."
Sau đó, ta có chút không rõ vì cái gì ta sẽ làm như vậy. Là bởi vì ta quá lâu không có chạm qua nữ nhân sao? Hay là bởi vì lồng ngực đang đau đớn từng cơn muốn tìm một chút ôn nhu?
Hay có lẽ, vào lúc này, câu nói 'Đẩy nàng! ! ! ' của sư phụ vang lên trong lòng ta.
Ta không biết ta là thế nào, tựa như là đột nhiên mê muội, thân thể đầu óc đều không khống chế được. Phảng phất là từ lần đầu tiên thấy cô nương này, ta liền không cách nào khống chế chính mình.
Ta kéo nữ hài này, ôm nàng vào trong ngực, nhắm ngay đôi môi kiều diễm như hoa của nàng, một hơi hôn xuống.
Nữ hài trong ngực kinh hãi gần chết, sắc mặt không biết là bởi vì sợ hay là ngượng ngùng bắt đầu đỏ lên như say rượu. Nàng cực lực đẩy ra ta, lại bị ta sử dụng man lực giữ trên lồng ngực. Nàng giãy dụa mạnh mẽ, phản kháng, nhưng dần dần khí lực càng ngày càng yếu. Đôi môi giống như hoa tươi càng lúc càng mềm mại, nóng rực, ướt át, phảng phất mỗi một tiếng thở dốc phát ra đều nóng đến làm người bị bỏng, mỗi một lần chân mày co rút thống khổ đều kích động ta mê loạn thần kinh.
Ta rõ ràng trông thấy nàng rơi lệ. Nhưng mà ngay cả nước mắt của nàng cũng ta cũng cảm thấy rất đẹp. Giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống giống như hạt sương nhỏ xuống từ trên đóa hoa, khiến người có cảm giác mát lạnh đến từ thiên nhiên.
Rất rất lâu, đến khi nữ hài trước mặt thở gấp, ánh mắt mông lung mà nhìn ta, ta cũng ý loạn tình mê mà nhìn nàng.
Giữa chúng ta có bầu không khí nào đó đang nổi lên.
Ta rõ ràng ngửi được mùi luyến ái hôi thối
.. . .
. . .
Thời gian trôi qua, ta dường như cảm thấy mùi hôi thối này càng lúc càng nồng nặc, thậm chí lớn đến có chút nhức mũi. . .
Ta ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy tiểu Nam môn phía sau tựa hồ là mở ra.
Mà từ tiểu Nam môn nhìn sang, ta dường như thấy cánh cửa nhà xí dành cho cung nữ thái giám cũng mở ra.
A hừ!
Ta nói làm sao mùi luyến ái hôi thối lại có hương vị tào phớ cộng thêm bí đao hỏng.
Đầu óc choáng váng của ta thoáng cái giống như từ trong ý loạn tình mê ác mộng tỉnh táo lại, rống lên một tiếng: "Là ai đi nhà xí xong không đóng cửa! ! ! !"
[1]: Hình như là 1 bài thơ của Viktor Hugo mà mình không nhớ là đọc ở đâu, ai biết chỉ mình với