Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 19 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Ta liếc nhìn Đế Hạo, thần sắc của hắn vẫn như trước, bình tĩnh như không có chuyện gì, chỉ là ngón tay cầm lấy cổ tay ta bắt đầu có chút trắng bệch.



“Làm sao vậy?” Ta nhẹ giọng hỏi, “Tử Kim Cực Mộng là cái gì?”



Đế Hạo trầm mặc.



“Ha ha ha! Tiểu đệ đệ, để ta nói cho ngươi biết Tử Kim Cực Mộng là cái gì!” Thanh âm ngoài động kia lại tiếp tục vang lên, “Tử Kim Cực Mộng không phải độc dược, mà là một loại dược thảo vô cùng trân quý. Cơ hội để nó nở hoa so với thiết thụ còn hiếm thấy hơn nhiều. Cánh hoa nếu chế thành hương liệu, có khả năng làm cho người dùng tăng nhanh nội lực trong một thời gian ngắn, tác dụng cũng giống như Kim Phong Ngọc Lộ của Cửu Trọng Thiên vậy. Nhưng ngược lại, rễ cây của nó khi đốt lên sẽ sinh ra một mùi hương khiến kẻ thường xuyên phục dụng cánh hoa mất đi nội lực.”



“Vậy là tương sinh tương khắc sao?” Ta nhíu nhíu mày hỏi, “Đế Hạo, ngươi vẫn thường xuyên dùng cánh hoa của nó hả?”



Đế Hạo vẫn như trước không nói gì, mà ta trong lòng càng lúc càng khẩn trương hơn, ngoài động, kẻ đến chắc chắn ý đồ bất thiện, mà Đế Hạo lại đang mất đi nội lực nữa.



“Ngươi đi đi.” Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra vỏn vẹn mấy từ đó, “Người hắn muốn đối phó là ta.”



Ta ngẩn người, làm sao bây giờ, Đế Hạo hiện giờ mất đi nội lực, dù cho võ công hắn có cao thế nào đi nữa thì lúc này cũng chỉ có thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm thôi. Cho dù ta có vì đại nghĩa mà rút đao tương trợ, thì với một bộ kiếm pháp luyện chưa tới ba tháng sẽ giúp được gì kia chứ, khi gặp phải cao thủ thực thụ thì chỉ có nước vắt giò lên cổ mà chạy thôi*.



Đi thôi, người ta Đế Hạo đã kêu ngươi đi, thì đã nói thẳng cho ngươi biết, người bên ngoài động không phải là người ngươi có thể đấu lại rồi, hơn nữa muốn cứu bằng hữu thì cũng phải lượng sức mà làm chứ. Đi thôi, an toàn trên hết! An toàn là trên hết!



Khi chân ta vừa bước tới cửa sơn động thì bất chợt khựng lại, ta mà đi như thế này, không phải là quá mức không có nghĩa khí sao? Đế Hạo đối với ta không tệ, chẳng những tặng bảo kiếm mà còn dạy ta kiếm pháp nữa, dọc đường đi ta ăn của hắn, xài cũng của hắn, chính xác mười phần không khác gì quỷ hút máu á, uống đủ máu rồi quẹt mỏ bỏ chạy y như muỗi sao trời?



Đi? Không đi? Đi? Hay là không đi? A~! Ta sắp phát điên lên mất!




“Rất đơn giản,” Ly Toái Phong dựa hẳn đầu vào người Đế Hạo, ngược lại Đế Hạo giống như tượng đá không có chút phản ứng, “Dẫn hắn cùng ta về Thánh Tuyền giáo, ngày ngày đêm đêm nhìn hắn, cho thỏa nỗi khổ tương tư!”



Ta cười lạnh: “Ngươi nếu mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm cái mặt lạnh như băng của hắn, sớm muộn cũng có ngày mắt thẩm mỹ xảy ra vấn đề cho coi!”



“Chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của các hạ!” Ly Toái Phong quay lại nhìn ta, lộ ra bộ mặt xinh đẹp tuyệt trần, có ý đồ câu dẫn* rõ ràng đây mà.



“Thả hắn đi.” Đế Hạo nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cục lên tiếng.



“Ngươi chịu nói chuyện rồi ư?” Ly Toái Phong làm ra vẻ như thân thiết lắm ngồi xuống, “Nếu ngươi vì hắn mà mở miệng, ta ngược lại càng không muốn thả hắn đi.”



“Không nhọc Ly giáo chủ bận tâm, tại hạ tạm thời còn chưa có muốn đi đâu cả.” Ta khoanh tay ra vẻ như đang chờ coi kịch hay, trào phúng đáp “Ngài dùng dược thảo danh quý như Tử Kim Cực Mộng chiêu đãi chúng ta, chúng ta lễ vật gì cũng đều chưa có đáp lại, nghĩ lại cũng thật xấu hổ a!”



– Vị hoàn đãi tục –



Tran’s Note:



Trong chương này, có thay đổi 1 số cách dùng từ và dùng lối nói dễ hiểu quen thuộc thay thế cho văn phong TQ (để mọi người dễ liên tưởng hơn)



* Câu dẫn: Tương tự nghĩa của “seduce” ấy mà