Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 23 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Rốt cuộc cũng vượt qua con đường làng, giờ trước mắt ta là con đường lớn đầy nắng.



Ta nhìn nhìn Hàn Thanh đang ngáp trên xe, đáng thương hề hề nói: “Lão Đại, chúng ta đã ra đường cái rồi, cầu ngươi nâng nâng bàn chân, chính mình đi vài đoạn a!” Dứt lời, ta đưa bàn tay đến trước mặt hắn, bởi vì mấy ngày nay vẫn phải đẩy xe, bàn tay đã sưng đỏ cả lên.



Tiểu tử kia trở mình một cái nói: “Được, chờ ta ngủ xong đã.”



“Ngươi ngủ..... ngươi chậm rãi mà ngủ......” Ta kiễng kiễng chân. Mẹ nó, ngươi ngủ lâu lâu chút, tốt nhất ngủ luôn không dậy, lão tử phải đi, nếu không cho dù không bị  Phân Gân Thác Cốt Thủ của ngươi rút gân bạt cốt, cũng sẽ bị ngươi dày vò đến chết.



Ta vừa quay lưng đi chưa đến hai bước, vị đại gia nằm trên xe lên tiếng: ” Tàm Đậu ca ca, ta tương đối dễ tỉnh ngủ, nếu ngươi muốn bỏ lại ta một mình, ta nhất định nhận ra, đến lúc đó bị ta bắt lại, thế thì không chỉ là phân gân thác cốt thủ đơn giản như vậy.”



“Ha ha, ta sao lại muốn bỏ ngươi  đi chứ ——” ta quay đầu đưa khuôn mặt tươi cười ra, sau đó đi đến bên xe ngồi xổm dưới tàng cây, trông như bộ dáng một công nhân đang chờ kết thúc giờ làm.



Hàn Thanh ngủ trưa ngủ đến cũng khá lâu, ta thật sự nhàm chán chết được, liền nhổ đám cỏ dưới chân, chiết thành hình con cào cào. Nhớ hồi bé bên ruộng điền ở quê nhà, ông nội cũng là như vậy cổ khoác chiếc khăn lau, mang theo ta ngồi bên bờ ruộng, nhổ cỏ dại gấp cho ta một con như thế. Ta mang theo nó, đi theo ông nội phía sau, ánh chiều tà đem bóng dáng hai ông cháu ta miết thành hình thù vừa dài vừa nhỏ.



“A? Đây là dùng cỏ làm ư, hay thật!”



Ta cả kinh, đặt mông ngồi xuống đất, tự lúc nào Hàn Thanh đã tỉnh còn đi đến ta bên người mà hoàn toàn không phát ra tiếng động. Ta phe phẩy thân mình chuẩn bị đứng lên, Hàn Thanh một tay nắm lấy con cào cào trong tay ta, sau đó giơ dưới ánh nắng chăm chú quan sát.



Hắn giương to mắt, lông mi dưới vài tia nắng hạ cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nguyên là một khuôn mặt ngũ quan bình thường, giờ phút này lại khiến cho người ta có cảm giác như được tạo hình tinh tế.



“Ngươi chưa thấy qua sao?” Ta hỏi.
“Trên đời thực sự có cao thủ giỏi thế sao? Có thể làm cho người ta ngay cả thời điểm tử còn không kịp đau đớn.”



Cái gì? Phùng gia bị diệt môn? Như vậy nghĩa là vị Phùng đại tiểu thư ương ngạnh kia chưa kịp đối Đế Hạo bày tỏ đã bị người chặt đứt yết hầu? Giang hồ quả nhiên không phải là nơi để đùa! Bất cứ lúc nào đều có thể chết không rõ nguyên do.



“Đang nghĩ gì thế!” Hàn Thanh một chiếc đũa gõ vào đầu ta.



“Không......” Ta cố gắng đem tinh thần quay về các món cao lương mỹ vị trước mắt, “May mà người chết không phải ta......”



Một tiếng cười nhè nhẹ từ đối diện truyền đến, ta vừa nhấc đầu liền thấy Hàn Thanh chống cằm quan sát mình, “Đồ ngốc, chỉ cần ngươi lưu lại bên ta, ai có thể khiến ngươi bị thương.”



Ta thoáng nhìn thấy cổ tay trắng nõn của hắn có một đạo vết thương, tựa hồ bất cứ lúc nào máu tươi cũng có thể trào ra, kia trong nháy mắt, ta cảm thấy rất đau lòng.



“Vết thương kia...... tại sao lại có?”



“Cái này?” Hắn giơ giơ lên cổ tay, cười nhạt nói, “Mới trước đây ở trong rừng, ta thích một con tiểu lang vừa mất đi mẫu thân...... Đôi mắt của nó rất đẹp, ta muốn nuôi nó, nhưng nó không bằng lòng cùng ta một chỗ, liều mạng giãy dụa trong lòng ta, móng vuốt của nó cắt qua cổ tay, sau đó nhảy vào trong rừng, không thấy nữa.....



“Nhất định...... là rất đau......” Trước mắt ta thình lình hiện lên dung nhan tuyệt thế của Khinh Hàn, cả dòng máu chảy xuống uốn lượn còn có đôi mắt ánh lên sự dứt khoát của hắn.



“Ta...... chưa bao giờ biết cái gì gọi là đau.” Khuôn mặt có vài nét ngây thơ kia hơi hơi cuí thấp, “Hết thảy đều là ta sai, ta đã quên ta và con tiểu lang đó không giống nhau...... Chúng ta, khác nhau.....