Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 40 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Ta đem theo thiếp mời đến Bộc Tà sơn trang, quản gia khá là nhiệt tình nghênh đón ta vào, điều đầu tiên làm là đi bái kiến trang chủ.



Nói thật, ta đối vị trang chủ này không có nhiều thiện cảm cho lắm, một người cha đối nữ nhi của mình chia uyên rẽ thúy có phải quá nhẫn tâm không? Nhưng khi ta nhìn hắn hào sảng tươi cười vỗ vai ta nói đây chính là Tàm Đậu a, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, ta lại không tài nào chán ghét được, bởi vì hắn thật sự rất giống Quách Tĩnh dưới ngòi bút của Kim Dung, có chút đơn thuần và cố chấp.



Đêm ấy, võ lâm các đại môn phái đều đã đến sơn trang.



Vốn ta cảm thấy bữa tối rất vô vị, xung quanh đều là các vị võ lâm nhân sĩ mà ta không quen biết, nói những lời tâng bốc và khách sáo lẫn nhau. Về sau ta muốn nhân lúc không ai chú ý đến mình mà ly khai, không ngờ lại có người vỗ vai ta.



“Dạ …… Dạ Lưu Hiểu?” Ta nhìn vị công tử phong nhã đang phe phẩy chiết phiến trước mắt, thật có chút thất thần.



“Thế nào? Võ lâm thịnh hội như vậy, ta không nên xuất hiện sao?” Nụ cười của hắn vẫn nho nhã như xưa.



“Dạ các chủ là đến để luận võ, hay là chỉ xem chiến?” Nếu hắn cũng là luận võ, ta trực tiếp từ bỏ luôn cho rồi.



“Tại hạ nào dám đoạt đi phong thái của Tàm Đậu huynh, tại hạ chỉ đến xem náo nhiệt thôi.” Thời tiết cũng không nóng, người này sao cứ phe phẩy quạt mãi? Coi chừng cảm lạnh a!



Nhờ hồng phúc của gã này, vài vị võ lâm nhân sĩ không biết tên đều tụ lại đây, thắc mắc ai có thể khiến cho đại danh đỉnh đỉnh Dạ các chủ lơ đi những đối tượng nên xã giao khác, thay vào đó lại cùng ta nói nhiều như vậy?



Một vị nam tử tướng mạo bình thường dáng người cao gầy trước hỏi: “Dạ các chủ, không biết vị huynh đài này là …”
“Ngươi tỉnh.” Hắn ngồi bên mép giường, không biết đã nhìn ta bao lâu.



“A …… ưm ……” Ta không biết nên nói gì mới phải, “Chuyện kia, ngươi cùng yêu nhân …… a …… sự tình của ngươi và Ly giáo chủ giải quyết chưa?”



“Ừm, về sau ta không những có ngươi, còn có đệ đệ.” Hắn hơi cúi thấp đầu, đang lúc ta vừa bớt căng thẳng, hắn bỗng nhiên dùng lực giữ chặt cổ tay ta, “Nhưng ngươi lại chạy đến đây tham gia luận võ kén rể, nếu không phải Khinh Hàn nói cho ta biết, ngươi có phải tính cái gì cũng không nói?”



“Tất nhiên …… không rồi,” ta giãy dụa một hồi cuối cùng đành từ bỏ, trước mặt Đế Hạo chẳng khác gì một con gián yếu ớt, “Đây không phải do sư phụ muốn ta đến sao …… hơn nữa ta và Lăng nhị tiểu thư là bằng hữu, lần này cũng là vì giúp nàng ……”



Ta vội vàng dùng tay còn lại đem thư của Lăng Tử Phong đưa ra.



Đế Hạo không có đón lấy phong thư đó, chỉ cúi đầu, khi môi hắn càng ngày càng tiến gần, ta theo bản năng nghiêng đầu đi, ngón tay hắn giữ chặt cằm ta, đầu lưỡi lành lạnh trượt vào, đảo qua khoang miệng, vừa đụng đến lưỡi ta liền chặt chẽ bám riết, bỏ đi bình tĩnh cùng kiềm chế mà mút vào điên cuồng, cảm giác nóng rực khiến ta thừa nhận không nổi từ khoang miệng lan truyền đến tứ chi trăm hài.



Ta sắp không thở nổi, hắn biết điều hơi hơi rời đi, đương không khí trong lành mãnh liệt tràn vào, hắn cũng theo đó mà tái xâm nhập.



Nụ hôn của hắn quá nồng nhiệt …… trong phút chốc ta không dám tin người đang bên ta là Đế Hạo.



“Nếu bị ta phát hiện ngươi thật sự thích Lăng Tử Phong, ta sẽ đưa ngươi về Chú Kiếm Điên, cả đời này ngươi cũng đừng mong rời đi.” Đế Hạo nói bên tai ta, lời đe dọa băng lãnh nhưng lại mang theo chút mơ hồ sủng nịch.