Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 42 :
Ngày đăng: 00:16 22/04/20
Đế Hạo đưa ta đến phía sau Bộc Tà sơn trang, nơi tọa lạc của thác Thiên Tà.
Hai ta đứng trên bờ nham thạch, xung quanh là dòng thác đổ xuống cuồn cuộn chấn động mang tai, bọt nước tung tóe mềm mại bắn ra như mưa phùn, y phục của ta rất nhanh liền ướt sũng.
Mẹ ơi, nếu là đóng kịch truyền hình, cảnh vật nơi này quả rất có ý vị.
Thế nhưng hiện tại ngươi đang truyền thụ kiếm pháp cho ta, tìm nơi nào bằng phẳng rộng rãi là được, bây giờ nước bắn hết cả vào mắt mũi ta, chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta “lạc thang kiếm pháp”?*
“Tàm Đậu, ngươi nhìn kĩ, ta chỉ dạy ngươi ba chiêu.” Nội lực của Đế Hạo quả nhiên hùng hậu, ta nhìn bờ môi khẽ mấp máy của hắn, tựa hồ căn bản không tốn chút khí lực gì nhưng âm thanh nói ra thậm chí át cả tiếng vang của dòng thác.
Vừa dứt lời, thanh Vô Tà trên lưng ta đã ‘keng’ một tiếng bị rút ra khỏi vỏ, trong chớp mắt Đế Hạo đã nắm lấy thanh kiếm nhảy vào bên trong thác nước. Ta nhón chân nhìn xuống, chỉ thấy hắn nghênh đón dòng thác nghịch lưu tiến lên, mũi kiếm quét ngang mang theo nội lực, mượn lực dòng nước đang chảy xuống mà nhảy phốc lên phía trên đỉnh thác. Ta ngửa cổ chăm chú quan sát, nhìn hắn xuôi theo dòng chảy của thác mà mãnh liệt hạ xuống, một cỗ vòi rồng rất lớn hướng ta nghênh diện đến, Đế Hạo nương theo vòi rồng kia xuyên đến ta trước mặt, còn ta thì đã hoàn toàn ướt như chuột lột.
“Ngươi xem hiểu chưa?” Đế Hạo cắm lại thanh kiếm vào vỏ.
Không biết có phải vì trước kia từng học Lưu Vân Phân Thủy Kiếm hay không, ba chiêu mà Đế Hạo thị phạm ta cư nhiên lĩnh hội được. Ba chiêu này nếu chỉ thi triển trên mặt đất sẽ chỉ là ba chiêu kiếm pháp thông thường, ý không phải ở chỗ tiến công, mà ở chỗ “mượn thế”, hơn nữa nếu kết hợp với công thủ của Lưu Vân Phân Thủy Kiếm sẽ khiến cho khởi, thừa, chuyển, hợp càng thêm trôi chảy.
“Ta hiểu rồi.” Ta gật gật đầu, nguyên lai hắn đem ta đưa đến thác nước này là muốn cho ta hiểu rõ thế nào là “mượn lực”. Xin lỗi đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tạo hiệu ứng điện ảnh chứ.
“Hiện tại bắt đầu đi.” Đế Hạo nói.
“Bổn tọa còn chưa đến, Lăng trang chủ đã cho luận võ bắt đầu, có phải rất không nể nang đến thể diện của bổn tọa.”
Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn theo, chỉ thấy một vị nam tử phía sau có một vị nữ tử xinh đẹp đi theo chậm rãi tiến đến. Lúc nam tử quay mặt sang, tiếng xuýt xoa vang lên không dứt, dưới đài một trận khuynh đảo, liền ngay cả Lăng trang chủ trong khoảnh khắc ấy cũng bị hớp mất hồn.
Không cần nhìn ta cũng biết, ngoài Khinh Hàn ra còn ai có được mị lực như thế?
Khinh Hàn đi đến bên chủ tọa, nơi đối lập với tọa vị của Đế Hạo, ánh mắt tràn đầy hài hước: “Chẳng biết đây có phải là vị trí dành cho bổn tọa, hay là Lăng trang chủ đã loại bỏ tên bổn tọa ra khỏi danh sách khách mời rồi?”
“Không dám không dám, tại hạ cứ nghĩ Khinh Hàn không có hứng thú với vòng luận võ này, thế nhưng ngài lại đại giá quang lâm, quả là cực đại vinh hạnh cho lão phu ta.”
“Không có hứng thú?” Khinh Hàn ngồi xuống, mỗi một động tác đều thu hút ánh nhìn của mọi người, hiện tại ta thật hoài nghi chính mình có phải là diễn viên chính trong trận luận võ này không, “Bổn tọa chỉ có hứng thú với cuộc luận võ của Tàm Đậu thiếu hiệp ……”
Lạc thang kê: con gà nhúng nước, ý chỉ bộ dáng rất chật vật.
Lạc thang kiếm pháp => tự đoán xem:”P
Mã Khắc Tư: còn ai ngoài ngài Các Mác vĩ đại. ‘Đàm đạo’ với ngài ấy, đủ biết dài dòng cỡ nào.