Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 5 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Sáng sớm, cứ ngỡ lão tử đầu kia sẽ thương tình làm sẵn bữa sáng cho, ta bất đắc dĩ tỉnh dậy thì trong phòng đã trống trơn, ngoại trừ mảnh giấy được chặn lại để không bị bay theo gió được đặt trên cái bàn đã ba ngày chưa phủi bụi.



Ta cầm mảnh giấy lên xem, chưa kịp đọc hết thì đã phát hỏa, miệng sùi bọt mép.



Lão tử đầu viết: Tiểu Đậu Tử, sư phó đi trước một bước, nửa tháng sau gặp nhau tại Tú Vân huyện.



Không thể nào, ngươi thật qua vô trách nhiệm. Ta cho dù muốn đi tìm ngươi, cũng phỉa biất Tú Vân huyện nằm đâu mới được chứ!



Suy nghĩ một chút thì hy vọng về nhà của mình vẫn còn nằm trong tay hắn, không thể làm gì khác hơn là vừa mắng hắn lộn ruột đau bụng vừa thu dọn vài thứ hành lý, lại bất ngờ phát hiện được chút bạc và ngân phiếu lão đầu để lại cho ta cùng với “thần binh” kia.



Ai~Mặc dù nhìn ngươi chẳng có chút uy phong, cũng chẳng có chút giá trị của “thần binh”, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo bối, vì vậy ta tìm bộ y phục của lão đầu bọc lại rồi đeo lên lưng. Chỉ là trong lòng có hơi không cam lòng, nhớ ngày đó, lúc Đế Hạo cầm kiếm chỉa vào người ta, khí thế tràn đầy mà bây giờ vào tay ta, cứ như tiểu hài tử cưỡi ngựa cầm cành trúc chơi đấu trận giả vậy.



Ta cứ một mình lang thang hết đông lại tây, cũng không biết có đúng hướng đi không nữa, nhưng mặc kệ vậy, người ta thường hay nói câu: “Đường nào rồi cũng tới La Mã cả”. (Câu này Jakito thấy có chút kì vì Jakito từng nghe phải là: mọi con đường đều dẫn tới thành Rome.)
Ta vừa mới thanh toán sạch sẽ một bát mì to, vuốt bụng, để nó phát ra vài tiếng chứng tỏ đã hài lòng, đột nhiên nghe thấy tiếg ẩu đã ở dưới lầu. Vì vậy ta cố hết sức lết thân tới, rướn cổ nhìn một chút, nguyên lai trên đường có bốn vị lam y thiếu nữ đang dùng kiếm quây quanh một thnah y nam tử, mà bên cạnh nam tử lại có một dựng phụ đi theo, nhìn bụng nàng, không phải sáu tháng thì cũng năm tháng rồi.



Kiếm thuật của vị thanh y công tử cốn khống kém bốn vị thanh y cô nương kia, nhưng phải phân tâm bảo vệ dựng phụ, nên tự nhiên có chút yếu thế. Ngay lúc màn xa luân chiến diễn ra, nam tử kia vì ngăn cản kiém chiêu hướng về phía dựng phụ, trên cánh tay đã bĩ vài vết thương, máu tuôn xối xả.



Ta vốn định lên tiếng bất bình, ném cái bát tỏ vẻ tức giận, nhưng khổ nỗi ta ăn no quá, bát vừa rời tay thì nhanh chóng quay về chỗ cũ, thanh âm kia ngoại trừ ta thì không còn ai nghe thấy hết.



Thực sự là giận người mà, bốn người vây công một người đã không hợp đạo lý rồi, đánh không lại người ta thì đi khi dễ dựng phụ, chẳng những không có đạo lý mà còn không có đức nữa! Các người không biết là dựng phụ thì phãi đối xử ân cần sao? Lên xe buýt nhìn thấy dựng phụ, ai lại không nhường chỗ ngồi cho chứ!



Nếu các người cho rằng ta đây thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ, vậy thì xin lỗi à, ta ngoại trừ khinh công ra thì còn có thể làm gì đây?



Quan trọng nhất chính là, Tiểu Đồng thân yêu từng dạy ta: “Yếu thì đừng có ra gió, đã không có bản lĩnh thì đừng có tham làm anh hùng!”, lời này là Tiểu Đồng nghiêm túc giản giải cho ta nghe, lúc thấy ta hiệp nghĩa muốn bả vệ một học trò bị bọn lưu manh cướp tiền, kết quả là bị tẩn tới mẹ ta nhận không ra.