Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 57 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


“Sao ta không thể ở đây?” Ly Toái Phong vẻ mặt tươi cười nhìn mà muốn tấu cho một quyền, “Nếu không phải Đế Hạo bảo ta đến, ngươi nghĩ rằng ta thích nhìn hai ngươi ở đây nồng nhiệt sao!”



Ta quay đầu nhìn Đế Hạo đang ở phía sau: “Nguyên lai là ngươi ‘mời’ hắn tới a?”



“Ừm.” Đế Hạo vắt sạch nước khỏi tóc ta, “Ta bảo Toái Phong đến bầu bạn cùng ngươi.”



“Bầu bạn? Ngươi muốn đem ta cho hắn?”



“Ai muốn ngươi chứ!” Ly Toái Phong nhún vai, “Trước đó vài ngày, Trầm gia bảo phái người đưa tin đến nói bảo chủ của họ bị chính đệ đệ của mình hạ độc hại chết, mà vị bảo chủ chết oan Trầm Phượng Sinh này sở hữu phượng vĩ kiếm do đại ca chú luyện, cho nên đại ca phải đi thu hồi thanh kiếm này về.”



“Thế nên ngươi bảo Ly Toái Phong đến giám hộ ta, ngươi sợ ta thừa lúc ngươi vắng mặt chạy đi tìm Tô Nguyệt Hà?” Ta khẽ nhếch chân mày.



Đế Hạo không nói gì, xem như thừa nhận.



“Ai …… ” Ta ấn ấn huyệt Thái Dương, “Tàm Đậu ta giống loại người suy nghĩ không thông sao? Lão yêu bà Tô Nguyệt Hà kia ta đương nhiên phải tìm mụ, nhưng không phải bây giờ, bản thân ta có bao nhiêu cân lượng ta còn không rõ ư?”



“Uy, đừng trách đại ca nữa, hắn cũng là lo lắng cho ngươi. Ta vừa đến hắn đã phải đi rồi, ngươi vẫn là hảo hảo cùng hắn nói tiếng từ biệt đi —— tuy rằng trong vòng ba ngày hắn hẳn là sẽ quay về.”



Thế nên, mấy ngày tiếp theo, ta cùng Ly Toái Phong ở đỉnh núi vắng bóng người này bắt đầu những ngày đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.



Tên gia hỏa này hoàn toàn dựa theo chỉ thị của Đế Hạo, trông giữ ta mọi lúc mọi nơi, liền ngay cả khi ta đi nhà xí lâu chút, hắn còn gõ gõ cửa xem ta có phải đã bỏ chạy không.



Ta cách cửa gỗ nhà xí lạnh lùng nói: “Trước kia còn tưởng rằng ngươi cùng Đế Hạo có cái gì thâm cừu đại hận, hiện tại xem ra, ngươi không biết có bao nhiêu nghe lời đại ca ngươi a!”



Vốn tưởng rằng Ly Toái Phong nhất định sẽ phản bác, không nghĩ đến tên gia hỏa kia thế nhưng cười cười nói: “Tiểu đậu tử đệ đệ, ngươi không cần nói khích ta, hai huynh đệ không có ân thù oán cũ. Hắn là đại ca ta, ta tuy giận hắn không nhận ra ta, nhưng lúc nhỏ hắn đối đãi ta vô cùng tốt.”



Ta ở trong nhà xí sờ sờ cái mũi, xưa kia tên yêu nhân chết tiệt âm dương quái khí kia, hiện tại xem ra lại có chút ngây ngô giống một đại nam hài bên nhà hàng xóm. Ta không kiềm được, nói: “Ngươi vẫn là bộ dáng lúc này anh tuấn hơn.”



“Làm sao vậy?” Hắn tựa hồ có chút tò mò sao ta lại đột nhiên nói một câu như thế.




“Chỉ cần ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý, ta như cũ vẫn sẽ tin tưởng ngươi.” Đế Hạo nói.



“Ta không biết …… ta không biết …… Ta chưa hề biết trên lưng mình có cái gì! Nếu không phải đêm đó ngươi nói trên lưng ta có cái gì, ta thật sự cái gì cũng không biết!” Lần này ta dù có trăm miệng cũng khó mà biện bạch, ta chỉ hy vọng Đế Hạo có thể tin tưởng ta, người khác nghĩ ta thế nào đều không sao cả! Ta không có làm!



“Nếu không phải ngươi, vậy chính là người khi nãy đem kiếm ném trả vào ngươi. Hắn muốn rời khỏi chú kiếm điên nhất định phải thông qua kiếm bích, ta bây giờ đi đuổi theo hắn.” Đế Hạo xoay người, “Nhưng nếu người này tìm không thấy, ta sẽ đưa ngươi đi Bích U Cung đối chất.”



Ta ngây người tại chỗ, nửa câu sau của hắn khiến ta hiểu rằng hắn căn bản không tin tưởng ta.



” Đế Hạo! Ngươi phải lừa mình dối người đến khi nào! Ngươi chạy đi tìm một hung thủ không hề tồn tại, không nghĩ đến sẽ tạo cơ hội cho Tàm Đậu xuống tay hạ sát giáo chủ sao!” Du Dạ Lai gào lên.



Đế Hạo nhảy xuống kiếm bích, hóa khí thành hình điểm trúng huyệt đạo của ta, “Như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ.”



Ta đứng trên đỉnh núi, hình bóng Đế Hạo lưu lại trong đáy mắt ta những đường nét khắc cốt, cô ngạo mà thương tuyệt. Giống như lần đầu khi ta ngộ kiến hắn, không hề có độ ấm, tựa như trải qua ngàn năm băng đông, lãnh khốc đến tận xương.



Thanh âm của thứ gì đó tí tách nhỏ xuống vang lên bên tai, là vết thương hắn rạch trong lòng ta, máu đang rướm ra.



Ta nghĩ đến câu chuyện vị sư huynh kia mà hắn từng kể ta nghe.



Nguyên lai sự chiếm hữu bá đạo của hắn đối với ta, là bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã không tin tưởng ta.



Du Dạ Lai ôm lấy Ly Toái Phong bước đến phía sau, hung tợn nói: “Cho dù Đế Hạo sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng ta thì không!”



Ta nhìn bầu trời trống trải trước mặt, ánh mắt bắt đầu cay cay, rốt cuộc ta lựa chọn lưu lại ở đây là đúng hay sai?



“Ha ha ha …… Tàm Đậu, nguyên lai ngươi cũng có ngày này!”



“Kẻ nào!” Du Dạ Lai xoay người, liền bị người điểm trúng huyệt đạo.