Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 66 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Vừa mới khôi phục lại, tay chân có chút không linh hoạt, ta dùng sức đỡ hắn, muốn đưa hắn lên giường.



Bỗng nhiên có một chưởng thật mạnh đánh về phía ta, ta miễn cưỡng ôm Khinh Hàn né đi, tập trung nhìn về phía đó thấy Trầm Trạc Thanh.



‘Ai da….ai da!’ tiếng vỗ tay vang lên, ‘xem ra Khinh Hàn quả nhiên nội công sâu thâm không thể lường được, lại có thể giúp ngươi đã thông nội tức nối gân cốt.’’



‘Ngươi muốn gì!’



‘Đương nhiên là nắm chắc cơ hội, ta đã ẩn nắp bên Khinh Hàn lâu như thế rồi, hiển nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ của ta thôi mà——‘ hắn nở một nụ cười,  ‘bất quá khinh công của ngươi thật lợi hại có thể đem Khinh Hàn tránh chiêu này của ta ’thu thiền chấn dực’



Ta nghiêm mặt, chợt nhớ đến lời Khinh Hàn, Trầm Trạc Thanh thoạt nhìn không đơng  giản như bề ngoài.



Trầm Trạc Thanh không có nói tiếp, ta trả lại hắn một chưởng, ta dùng ‘Ngự họa bát thức’, chỉ tiếc là vết thương ở tay chân vừa khép lại cho nên cũng không cử động thoải mái lắm, chỉ là miễn cưỡng ra chiêu, bỗng dưng ta hoảng la lên: ‘hàn thiền chỉ! Ngươi là người của Bích U cung’



Trầm Trạc Thanh bước vài bước, vỗ tay nói: ‘ nhãn lực thật tốt! Bất quá, nếu ta là Lộ Ngưng, ta sẽ không tốn nhiều tâm tư để mà tra tấn ngươi, bất quá nàng là ngươi tâm hẹp, luôn ghét người mạnh hơn mình, nên cũng không ít phiền toái.’



‘Điệp Y——–Điệp Y——‘ ta kêu to, chỉ bằng ta hiện tại không thể chống lại hàn thiền chỉ, huống chi hiện tai nội công của ta tuyệt đối không bằng Trầm Trạc Thanh.



‘Gọi Điệp Y sao? Nàng vận khí tốt, đang cùng Băng Lạc sắc thuốc ở ngoài, còn những người khác, thật có lỗi, họ đã không có thể giúp ngươi rồi.’  Vừa dứt lời,  hắn liền phóng ta một cước, ta liền tránh né, mà Trầm Trạc Thanh lại nhảy qua, nguy rồi! Mục tiêu của hắn chính là Khinh Hàn đang nằm trên giường.



Ta vội vàng đuổi theo, một chưởng đánh sau lưng hắn, hắn lại túm Khinh Hàn đến trước chưởng của ta, ta phải thu chưởng lại, chuyển về hướng hắn, vừa trúng phần eo của Trầm Trạc Thanh, hắn ăn đau, ta nhân cơ hội mà túm lại Khinh Hàn, lại không ngờ được trong nháy mắt hắn lại đánh một chưởng vào giữa người Khinh Hàn.



Trong nháy mắt, Khinh Hàn phun ra một ngụm máu tươi, ta không phát khỏi một trận kinh hô.



Hai người bọn ta té trên mặt đất, Trầm Trạc Thanh hướng về phía giường, bắn ra một quyển sách.



‘Trầm Trạc Thanh, ta giết ngươi!’ ta một chưởng đánh tới, cai giường gãy nát, mà Trầm Trạc Thanh lại né được.



‘Ta khuyên ngươi, đi xem Khinh Hàn đi, hắn hao hết nội lức đã thông kinh mạch cho ngươi, lại bị ta làm vỡ nát nguyên khí, ngươi nói hắn sẽ thế nào? Trầm Trạc Thanh nhìn ta cười trong nhấy mắt hiện lên như ma quỷ.



Mà ta nhất thời đầu óc hỗn loạn, vỡ nát nguyên khí, chân khí không có nơi ở, nội tức sẽ xói mòn, gân mạch đứt đoạn.
Không đợi quá lâu, chỉ một lát đã thấy lão tử chết tiệt kia chạy đến từ cửa, thấy ta ôm Khinh Hàn, mặt đầy nước mắt, kêu lên một tiếng   ‘ Ai da…’ rồi chạy đến.



‘Làm sao thế này? Làm sao thế này? Cái phòng coi như bị hủy gần hết rồi! Đây không phải là Khinh Hàn sao? Sao lại bị thương đến nổi này đây.?’



‘Su phụ……’ ta mở miệng, thanh âm run run.



‘Ngươi có thể nói! Haha nhất định là Khinh Hàn cứu ngươi!’ lão tử chết tiệt xem ta có thể nói nhìn rất là kích động, rất cao hứng, chính là hắn không có chú ý đến hoàn cảnh hiện tai,  ‘Khinh Hàn bị ai đả thương?’



‘Trầm Trạc Thanh, sau khi Khinh Hàn giúp ta đã thông kinh mạch cùng gân cốt……’



‘Thương nặng tới mức nào?’



‘Bị đánh vỡ nguyên khí……’



Lả tử chết tiệt trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: ‘ cho nên ngươi vì thế mà truyền chân khí vào trong người hắn…… sẽ dùng hết chân khí của ngươi……’



‘Thế nên ta mới nhờ người đến, nghĩ biện pháp nhất định phải cứu được hắn.’  Ta cầu xin mà nói.



‘Hắn bị đánh vỡ nguyên khí, ta còn có thể có biện pháp gì đây?’  lão tử chết tiệt bất đắc dĩ nói.



‘Nhưng chắc chắn người biết ai có thể cứu hắn!’ ta hét ta.



‘……ta không thể tìm hắn được……’ lão tử chết tiệt cuối đầu, ‘hắn sẽ không cứu Khinh Hàn, hắn ai cũng đều sẽ không  cứu……’



‘Sư phụ vang cầu người, nói cho ta biết hắn là ai vậy? Ta không thể để Khinh Hàn chết được, ta không thể!’ ta nắm chặt lấy tay áo của lão tử chết tiệt,  ‘nếu hắn chết……nếu hắn chết……’



‘Ngươi cũng sẽ chết theo sao?’’. Lão tử chết tiệt hỏi



‘Ta sẽ không chết, vì ta phải để mạng mà cứu hắn, cho nên ta phải sống, sống để nhớ đến hắn, nhớ dáng vẻ của hắn, tiếng nói của hắn, hành động của hắn, nhớ đến khi hắn ôm ấp ta, nhớ hắn thật kỹ, nhớ đến lúc hắn chọc giận ta, nhớ đến hắn vì ta mà đau khổ.’