Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 69 :

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Ta vận khí, khai triển khinh vông vội chạy hướng đến sườn núi, Băng Lạc ở phía sau không kịp cản ta.



Tên ngu ngốc này! Ngươi đang nghĩ ngươi là Tiểu Long Nữ đó hả, bắt chước nhảy xuống đoạn trường nhai rồi sống xót 16 năm ở dưới đó sao! thực xin lỗi ngươi, lão tử ta đây không có nhẫn nại mà chờ lâu như thế đâu.



Từ phía xa xa ta nhìn thấy bên vách đá là thân ảnh thon dài, lung lay như sắp đổ trong cơn gió, tim ta như phát lên tiếng: ‘ con mẹ nó, ngươi cút lại đây cho lão tử—- bằng không lão tử ta bóp chết ngươi—-‘ ta điên cuồng hét lên giữa những cơn gió, thấy thân hình hắn hơi chấn động, ôi má ơi, ta sợ muốn chết, sợ đến nổi ứa ra mồ hôi  lạnh.



Ta chạy đến trước mặt hắn, thấy tóc tai bay tán loạn cùng y phục của hắn bay trong gió, một cảm giác cô độc đến tận cùng, hốc mắt ta bắt đầu cay cay:  ‘ngươi đừng nhảy xuống được không……chúng ta đau có biết thật sự là dưới đó có cái hồ nào hay không……mà cho dù có hồ đi nữa, chúng ta cũng đâu biết được thuốc ‘tình thường có thể có tác dụng kéo dài……cho nên ngươi mà ăn, thì cũng không nhất định……’



‘Tại sao ngươi lại nói nhiều chữ ‘không nhất định’ đến thế? Khinh Hàn chậm rãi nói, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười như  nở ra trong gió, ‘ ta chỉ muốn ngươi ở cạnh bên ta, điều đó đối với ta đã là tốt lắm rồi, ta không cầu ngươi phải yêu ta, ngươi có thể quay trở về bên cạnh Đế Hạo.’



Nước mắt ta cứ thế dâng lên, cứ như trực trào mà rơi xuống, nhưng gió lại dấu đi dùm ta, ta hướng đi đến phía của hắn, gằn từng tiếng từng tiếng mà nói: ‘ngươi quay về với ta nha?’



‘Tiểu Đậu Tử, trên đời này có rất nhiều thứ ngươi cảm rất đẹp, nhưng trong thoáng chốc nó có thể bị hủy hoại một cách dễ dàng. Chính vì những thứ ấy rất dễ dàng tan biến, cho nên ta tình nguyện tự mình chấm dứt tất cả.’ ngữ điệu  của hắn bình thản, hắn coi như chuyện mình sắp làm giống như sẽ đơn giản là sắp uống một chén trà.



‘Khinh Hàn, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi dám nhảy xuống, ta thề nhất định sẽ quên ngươi đi!’ ta hét thật to, thân thể cứ thế mà run rẩy.



‘Không sao cả, chỉ cần ta sẽ mãi luôn nhớ ngươi thật nhiều là được.’



‘Cho dù sau này, ngươi khôi phục, đến tìm ta, ta nhất định sẽ không gặp ngươi.’



‘Không sao cả, khi ta khôi phục, việc thứ nhất  chính là ta sẽ chạy đến ôm ngươi thật chặt.’


Khinh Hàn dường như nhìn thấy nỗi bất an trong ta, nếu là bình thường hắt nhất định muốn ta đút cho hắn uống, nhưng lần này, hắn chỉ im lặng tiếp nhận thuốc, tay run run mà uống cạn.



‘Thế nào? Có cảm giác gì không? Có cảm nhận tốt hơn một tí nào không?’ ta khẩn trương hỏi hắn, hắn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: ‘ dù là tiên đan cũng không không có tác dụng nhanh như  thế đâu!’



Ta cúi đầu, không nó lời nào.



‘Chải tóc lại cho ta, đều rối tung lên hết rồi.’ hắn dựa vào ta, vỗ vỗ vai của ta, ta nhìn thấy gương mặt như hoa như  ngọc của hắn mà thở dài một hơi, ta lấy tay, vuốt tóc hắn, đem chúng về một nơi, dùng ngón tay và đan vào vuốt, cảm thấy tóc hắn mềm mại như tơ lụa, ta đột nhiên thấy mình thật may mắn, thật may, thật may ta đã không mất đi hắn……



Ta đặt  khuôn mặt lên cầm tay, cảm giác hắn đang phát ra một loại hương vị cùng khí chất của sự thản nhiên, ngón tay nắm chặt lại, sợ hãi nhưng khe hở kia, sẽ làm cho  những đường tơ hạnh phúc mỏng manh nương theo khẽ hở kia mà biến mất.



Khinh Hàn nhìn hình ảnh của qua ánh lửa chiếu rọi thân ảnh của bọn ta, nhẹ giọng nói: ‘giờ ngươi……ngươi cảm thấy hối hận sao………’



Ta lắc lắc đầu, cổ họng có chút nghẹn ngào, ‘ta cảm thấy rất tốt……nhảy xuống không việc gì cả……’



Tay của hắn đột nhiên rút ra, làm cho ta cảm thấy sợ hãi muốn vươn tay bắt lấy nắm thật chặt, lại bị Khinh Hàn ôm chặt vào lòng: ‘ta hiện tại cảm thấy……thật sự cảm thấy………có chết cũng không hối tiếc nữa rồi……’



Ta cảm nhận được hơi thở của hắn, còn có cảm giác vì hắn mà đau lòng quá: ‘ngươi giờ cảm thấy chết cũng không hối tiếc, thiệt là không có ý chí nha.’



Trong hang động ban đêm thật lạnh, ta ngồi kế đống lửa nhưng có chút phát run, Khinh Hàn vừa mới khoác xiêm y ngồi bên cạnh ta, bọn ta rút vào nhau, đêm nay ta không ngủ ngon như đêm trước, nửa đêêm ta rốt cuộc không ngủ được nữa mà mở mắt ra, bắt mạch cho Khinh Hàn, rồi ta truyền chân khí vào người cho hắn.



Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng một vật rơi xuống một cái ‘rầm’ trong hồ nước làm tỉnh dậy, Khinh Hàn đang tựa vào vai ta cũng tỉnh lại, chúng ta đi ra ngoài hang động, nghĩ không phải Băng Lạc cũng nhày xuống theo chúng ta chứ!