Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 7 :

Ngày đăng: 00:16 22/04/20


Ta nín thở, chuẩn bị chuồn êm thì Dạ Lưu Hiểu lên tiếng: “Vị huynh đài, có thể cho ta mượn binh khí của ngươi nhìn một chút không?”



“Công tử, ngài nên ưu tiên giải quyết chuyện của mình trước đi, tại hạ …… tại hạ sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Ta nâng bọc hành lý lên, nuốt nước miếng.



Cũng không biết Dạ Lưu Hiểu dụng cái loại khinh công gì, mà chỉ thoáng một cái đã tới trước mặt ta, một trảo chộp lấy vai ta, đau tới nỗi ta phải nghiến răng.



“Mấy vị cô nương của Nguyệt Lượng Thành, xin chuyển cáo đến Tô thành chủ, nàng từ Túc Thiên Các có được tin tức của vật muốn tìm, vị Nhược Kỳ cô nương này nếu đã gả cho Liễu Tấn, xin Tô thành chủ thuận theo nhân tình.”



Dạ Lưu Hiểu tuy khiển từ dụng cú nhưng thật ra ngôn từ lại không thiếu phần lễ phép, nhưng có là đứa ngốc mới không nhận ra trong lời nói của hắn vốn không có ý gì thương lượng cả.



Bốn cô nương kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó hậm hực rời đi. Nói nhảm, dù có trở lại thêm mười người nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Dạ Lưu Hiểu.



Bất quá, bây giờ đến phiên ta nè, ta mới thật là khổ, người ta gặp nguy còn có kẻ khác ra tay giúp đỡ, đổi lại là ta thì biết kêu ai đây trời?



“Vị…tiểu huynh đệ, chuyện của tại hạ đã xong, không biết có thể mượn kiếm xem một chút hay không?”



Quên đi, muốn trốn cũng chạy không thoát đâu, Dạ Lưu Hiểu võ công không biết cao gấp mấy lần ta nữa là, muốn cướp kiếm dễ như trở bàn tay, căn bản không cần “lễ phép” ra vẻ chính mình chỉ là “mượn kiếm xem một cái”, mà không phải mượn kiếm dụng một lần. Vì vậy ta dứt khoát đem kiếm đưa tận tay hắn luôn. Hắn cẩn thận nâng lấy kiếm, ngón tay mân mê tại thân kiếm, chỉ thượng búng ra vài phát.



“Kiếm ngân thanh thúy mà thâm trầm, xuy mao đoạn phát, quả nhiên là hảo kiếm, nếu tại hạ đoán không lầm, kiếm này nhất định là đệ thất kiếm do Kiếm Thần Đế Hạo luyện thành?”



“Ách …… đúng vậy.”




Nửa đêm, đột nhiên cảm giác có người nào ở trong phòng đi đi lại lại, trong lòng một thoáng kinh động chẳng lẽ ta xui xẻo tới nỗi vào trọ nhầm hắc *** ư?



Ta mắt nửa nhắm nửa mở, nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn thấy một bóng người ngồi ở trước bàn, đang mở bọc hành lý của ta, trực tiếp lấy cúc hoa cao mà ta ban ngày mua được đem ra chén sạch. Ta từ trên giường bật đứng dậy, hô to:



“Hay cho ngươi tên trộm đồ ăn này!”



Vừa định một quyền đánh tới, đối phương đã xạ ngay một chỉ, ta chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu đánh vào trước ngực, nhất thời không thể động đậy.



“Cái gì trộm đồ ăn hả? Sư phó ăn cái gì đó của đồ đệ là chuyện đương nhiên, có gì mà la?” Còn tưởng là ai, hoá ra là tên sư phó vô trách nhiệm kia của ta!



“Vậy thì mời, nếu đã là điều đương nhiên ngươi như thế nào không châm đèn đã ăn?”



“Hắc hắc, thôi không nói cái chuyện này nữa, sư phó có việc muốn ngươi đi làm đây!”



“Muốn bàn cái gì cũng được, nhưng ngươi trước hết giải khai huyệt đạo cho ta cái đã?” Ta vẫn duy trì tư thế trông không khác gì quân cảm tử đang đứng đối đầu với lô-cốt cả, nói có bao nhiêu anh dũng thì có bấy nhiêu anh dũng.



“Được! Sư phó giải cho ngươi liền đây!”



– Vị hoàn đãi tục –