Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 76 :

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


‘Đã lâu không gặp Dạ các chủ.’  Khinh Hàn ngồi ở ghế hớp một ngụm nước trà rồi nói.



‘Quả thật đã lâu không gặp’ Dạ Lưu Hiểu cũng ngồi xuống ghế gần đó. ‘Xem ra tôn chủ không phải như lời đồn võ công đã tàn phế rồi.’



‘Coi như Túc Thiên các không có kiếm được tin tức lớn rồi.’



Nhìn thấy bọn họ nói qua nói lại, ta không khỏi kéo kéo ống tay áo tay áo của Khinh Hàn mà nói: ‘ Hì, mọi chuyện đã không còn phiền phức gì, đừng có khách sáo như thế, nhanh bảo người mang thức ăn lên đi, ta muốn cùng Dạ đại ca hàn huyên’



Khinh Hàn không chút nề hà mà lắc lắn đầu, Dạ Lưu Hiểu cũng nói phụ họa theo: ‘đúng, đúng.’



Bầu trời Cửu Trọng Thiên tràn ngập ánh trăng, trước điện không khí thật trong sạch thoáng đảng, thật hợp với những món Điệp Y đã chuẩn bị, còn có dòng suối mát lạnh chảy róc ránh, ai, thử hỏi thế gian này người người còn đòi hỏi gì hơn nữa chứ……



Ta nói rất nhiều chuyện với Dạ Lưu Hiểu, vì sao ta lại đột nhiên rời khỏi Cửu Trọng Thiên, để đi tìm nữ thần nông chữa trị cho Khinh Hàn rồi cuộc sống ở đáy cốc của ta với Khinh Hàn.



‘A, thế hiện tại Cửu Trọng Thiên là chỗ dựa vững chắc cho ngươi rồi, Tàm Đậu thiếu hiệp a……’ Dạ Lưu Hiểu có chút thâm ý nhìn lướt qua Khinh Hàn.



Ta chỉ cười cười.



‘A, hiện tại ta đối với ngươi có thể yên tâm rồi.’  Dạ Lưu Hiểu vỗ vỗ vai của ta.



Uống rượu không bao lâu, Điệp Y liền vào báo rằng Độ Trần đại sư của Thiếu Lâm Tự đến gặp Khinh Hàn, nghĩ đến chỉ có một mình Độ Trần là người thật sự gọi là bằng hữu của Khinh Hàn ta liền đưa  tay theo thế ‘ cứ tư nhiên đi tiếp khách’



Khinh Hàn nhéo nhéo lỗ tai của ta, còn nhìn cái miệng đang nói của hắn: ‘ ngươi ở trong này phải ngoan ngoãn.’



Đợi cho Khinh Hàn đi xa một chút ta cùng Dạ Lưu Hiểu lại tiếp tục nói chuyện vài câu rồi vươn tay ra trước mặt Dạ Lưu Hiểu mà nói: ‘ cho ta đi’



‘Cho ngươi cái gì?’  hắn hớp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói.



‘Tung tích của Tô Nguyệt Hà.’



‘Ta nghĩ Khinh Hàn phải là người hỏi mới đúng chứ.’ Dạ Lưu Hiểu nhìn về phía ta, có chút tự hỏi hiện trên mặt.
‘Đã chuẩn bị Hữu Thực Thủy sao?  (chất ăn mòn)



‘Đã chuẩn bị tốt.’



‘Thật tốt, vậy ta có thể dùng Hữu Thực Thủy à diệt Bộc Tà Sơn Trang.’



‘Nữ nhân các ngươi thật làm cho người ta khó hiểu, làm gì phải tính toán chi li thế. Cứ như  Bạch Lộ Ngưng mà cắt đứt gân tay gân chân của Tàm Đậu, rồi cứ thế xem ai dám chống lại ngươi nữa……’ người nói chuyện giống như là Trầm Trạc Thanh?



‘Hừ, chuyện của ta không cần ngươi lo!’



‘Đúng rồi, Đế Hạo khi nào mới đến?’ âm thanh của Tô Nguyệt Hà, nhắc tới Đế Hạo mà  một bộ nghiến răng nghiến lợi, thật là dám chọc đến cả đh.’



Khoan đã, Đế Hạo cũng tới……bọn họ có âm mưu gì?



‘Khi nào hắn đến?’ Trầm Trạc Thanh mở miệng hỏi.



‘Chắc khoảng nửa canh giờ nữa. Lúc đó ta sẽ dẫn hắn đến.’ Bạch Lộ Ngưng nói.



‘Tất nhiên, Đế Hạo là tìm ngươi mà, hắn muốn giết ngươi vì dám động đến bảo bối của hắn, ngươi phải cẩn thận một chút ai mà trúng một kiếm của hắn thì không cứu nổi đâu.’



‘Ta biết, ta sẽ cẩn thận với hắn.’



Khoan đã, họ dẫn Đế Hạo đến, chắc chắn là vỉ Tử Kim Cực Mộng,



‘Còn phải cám ơn Tử Kim Cực Mộng của Bích U cung’



‘Không hề chi, chỉ cần ngươi nắm chắc cơ hội, đừng để giống ở Bộc Tà Sơn Trang là ta đã cám ơn trời đất lắm rồi.



Bọn láo xược, mặc kệ bọn ngươi muốn làm gì, ta nhất định không cho bọn ngươi toại nguyện.