Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 82 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Đi đến nơi cửa của Chú Kiếm Điên, ta lại lên ngựa phóng đi, gió bên tai gào thét, làm cho ta cảm giác được như võ hiệp trong tiểu thuyết ngày xưa, nhận lấy là chuyện thoải mái nhất, nhưng chính là khi quen rồi, thế nào có thể dễ dàng buông tay như hư không?
Trên đời này chẳng có gì gọi là ‘phóng khoáng như gió’ chỉ có chính là trời cao biển rộng mà thôi.
Trở lại Cửu Trọng Thiên, vác hành lí đi đến điện trong, thấy Điệp Y đẩy cửa ra.
‘Yên tâm chưa? Ta đã trở về rồi đây nè.’ Ta cũng không quay nhìn nàng, chính là giống như không thèm để ý, cứ thu xếp hành lí mà nói chuyện…… ‘Ta đã thật sự nghĩ rằng ngươi sẽ không trở về……nhớ trước khi bế quan môn chủ còn nói……’ thanh âm của Điệp Y có chút run rẩy.
‘Nói cái gì?’ ta xoay người, thấy được trong mắt Điệp Y đã vương lệ, không cần trả lời ta cũng đoán được Khinh Hàn đã nói cái gì.
Tối đó, ta củng Điệp Y ở trong tiểu trúc phòng uống ‘trà xoàng’ [ rượu mà bạn khoác ế], cái ao kia vẫn cứ thâm như thế, mủi hoa phản phất, ánh trăng chiếu trên khoảng không, côn trùng râm rang thành một khúc ca.
‘Tàm Đậu, ngươi trở lại có phải là ……ngươi đã lựa chọn tôn chủ?’ Điệp Y hỏi ta, biểu tình thật cân nhắc làm cho ta có chút buồn cười.
‘Đương nhiên là ta muốn tôn chủ ngươi a.’
‘Vậy còn Đế Hạo làm sao? Ngươi có muốn bên hắn không?’
‘Điệp Y’ ta chống tay bên đầu, nhìn chén rượu, dưới ánh trăng tỏa ra nét gợn sóng thản nhiên: ‘ nếu có thể nói thật lòng, ta thật sự hy vọng cả đời chỉ gặp được một người mà ta yêu nhất, cùng hết sức mà yêu, mà thương một mình người đó, không phải khổ não, không phải lựa chọn vì ta chỉ yêu một người. Nhưng ta là chẳng quản nổi trái tim của mình, nên khi hiểu được trái tim mình ta không khống chế được, chẳng thể vẹn toàn hoàn mỹ.’
‘Tàm Đậu……’
‘Thế thì sao cơ chứ? Trên đời này vốn không có gì là hoàn mỹ mà.’
Đêm đó đã uống rất nhiều, nhưng ta lại tỉnh táo đến bất ngờ.
Hai mươi ngày sau đó, Khinh Hàn cùng Độ Trần đại sư xuất quan, tuy rằng Điệp Y bảo là bọn ta cùng đi đón hắn, nhưng ta chiều bản thân ta, ta muốn ngủ nữa. Khinh Hàn đi vào tẩm điện, ta cơ bản là tỉnh ngủ rồi, nhưng chính là mắt không mở ra được, khi hắn vén lên sa màn mỏng, ta nghe thấy động tác của hắn có chút kiềm chế.
Ta còn có điều muốn nói, nhưng chính là hắn đã nhắm mắt lại. Đợi lúc ta tỉnh dậy, thì bên cạnh đã là khoảng không, bỗng nhiên ta có một loại dự cảm, phóng từ bên sa màn xuống, ánh nắng làm ta có chút chói mắt, ta lớn tiếng gọi: ‘ Khinh Hàn—–Khinh Hàn—-’
Mấy thị nữ đi lên muốn hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, ta liền hỏi bọn họ Khinh Hàn đi đâu rồi, bọn họ nói là tôn chủ đã đi xuống núi từ rất sớm
Ta chạy như băng, chạy qua các tầng lầu, gặp được Băng Lạc.
‘Khinh Hàn đâu? Tôn chủ của ngươi chạy đi đâu rồi?’
‘Tôn chủ chẳng phải là đi đến đấu với Đế Hạo theo giao hẹn mười năm sao?’ Băng Lạc bị ta làm rơi cả ấm sắc thuốc xuống.
‘Hắn đi………vì sao lại không nói với ta một câu……’ ta cuối đầu, chẳng lẽ ngươi không là ta sẽ lo lắng sao Khinh Hàn……vì sao ra đi cũng không nói với ta một tiếng……
Ta ngây ngốc đứng đó, Điệp Y đến tìm Băng Lạc thấy ta liền lôi ta trở về, dọc đường an ủi giải thích rất nhiều, nhưng đều chẳng đi vào trong đầu ta, đến khi nàng thay quần áo cho ta ở bên giường, nàng thuận miệng hỏi ta một câu ‘ trước kia chăm sóc cho ngươi thấy đồ án trên vai ngươi, như là được vẽ lên, chứ không phải là cái bớt……
Ta bỗng nhiên giật mình, đúng vậy, Đế Hạo từng nói trên lưng ta chính là ấn ký của Bích U cung, nhưng ta trước giờ không có liên quan gì đến người của Bích U cung……
‘Điệp Y, ngươi xem đồ án trên lưng ta rồi vẽ ra giấy cho ta xem!’
‘Được, chờ một chút!’ Điệp Y thấy ta đột nhiên phấn chấn, liền đi tìm giấy mực.
Đợi cho nàng vẽ xong đồ án trên lưng ta, ta nhìn thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã gặp qua ở nơi nào.
Tựa hồ giống như hình dạng của mây bay, hình dáng tao nhã rất khác biệt, giống như môt điệu luật êm tai……
Ta ngơ ngác nhìn hồi lâu, bỗng nhiên trái tim trầm mạnh xuống……đây là hoa văn ngọc mà ta đã thấy qua.