Vô Năng Vi Phượng

Chương 13 :

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


“Thần thiếp thần thiếp, lúc đó liền nghe lời như vậy!”



Tiêu Mộc Phi tức giận vô cùng, mình cũng ôn tồn như vậy rồi, người này lại vẫn còn ra vẻ, cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm người đi tới bên giường, Quân Phi Hoàng còn định giãy dụa, nam nhân trầm mặt nhân tiện nói: “Nói thật, ngươi so với bất luận người nào bổn vương từng ôm qua đều nặng hơn, còn giãy dụa là muốn ép bổn vương đem ngươi ngã xuống phải không?”



Quân Phi Hoàng yên tĩnh trở lại, để mặc Tiêu Mộc Phi đưa y đặt trên giường, so với ngã trên mặt đất, ít nhất có nhiều tầng chăn mỏng bảo vệ hơn, nhưng đáy lòng luôn bất bình, y đơn giản liền xoay người nằm xuống, không hề để ý tới Tiêu Mộc Phi còn đứng bên giường.



Nhìn Quân Phi Hoàng đem chính mình cuộn thành một đoàn, Tiêu Mộc Phi lắc đầu, thật là có chút không hiểu, chính mình nói hơn nói thiệt cũng là vương gia nhất danh, xưa nay thương hương tiếc ngọc, ôn nhu săn sóc, chẳng phân biệt cả nam lẫn nữ đều muốn quỳ gối dưới cẩm khố hắn, nhưng đối với Quân Phi Hoàng này, cái phong lưu tiêu sái kia liền đi hết dạng, tức giận người khác không nói, còn buồn bực chính mình. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi sách một tiếng, tay lại nhu hòa vì Quân Phi Hoàng đắp chăn, sau đó cũng chỉ là ngồi ở mép giường, ôm má sao lại nghĩ mãi cũng không thông, dọc trên đường này rõ ràng đều rất tốt, rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?



Linh quang vừa chuyển, hắn nhớ tới cảnh tượng lúc vừa bước vào cửa, không khỏi oán trách: “Sinh bệnh ngươi còn đi tắm làm gì, không có việc nên tự tìm việc ah?”



Quân Phi Hoàng như cũ buồn bực, không trả lời, Tiêu Mộc Phi xoay người, thấy y nhắm chặt mắt, như có như không thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay chụp lên trán y, kia vẫn còn chút nóng, nổi bật bàn tay hắn bốn mùa đều lạnh càng lạnh hơn, hắn một mực duy trì tư thế, như không nỡ rời đi.



Quân Phi Hoàng không hề động, chỉ cảm thấy bàn tay trên trán thật lạnh, mát đến cực kỳ thoải mái, y cơ hồ muốn ngủ thiếp đi, rồi lại cảm thấy tóc ướt lạnh hơn, thế là y càng ngày càng thanh tỉnh, đột nhiên cảm thấy động tác như vậy có lẽ phi thường buồn cười, nhưng y vẫn không cách nào đứng dậy, cũng không có biện pháp bỏ qua tay Tiêu Mộc Phi. Không hiểu chính là, bàn tay lạnh buốt này lại làm y nhớ tới nương thân, rõ ràng không giống nhau…… Nương thân tay nhỏ mà mềm mại, lại ấm áp, y còn nhớ rõ khi còn bé chỉ cần làm cho những hài tử khác tức giận, y sẽ nóng lên, nhưng chỉ cần bàn tay nương thân che trên trán, nhiệt độ sẽ từng chút từng chút biến mất, sau đó nương thân vừa bất đắc dĩ rồi lại sủng nịnh nằm ở bên tai y nói hài tử nhà tính tình lớn lên thế nào lại như vậy, làm sao cho phải……



Không tốt, không tốt, không tốt, từ khi y hiểu chuyện đến nay, tất cả mọi người nói y như vậy, thật giống như là nơi đó sai lầm rồi một dạng. Đúng, sai lầm rồi, sai lầm rồi! Y từ một khắc sinh ra kia liền đã là sai lầm rồi, sai vô cùng, sai đến hoang đường.
Bàn tay gầy yếu xốc lên giường mạn, đôi mắt mạnh tĩnh chậm rãi đảo qua Quân Phi Hoàng, rồi sau đó rơi trên người Tiêu Mộc Phi, lại như là lắp bắp kinh hãi trừng lớn, nổi bật lên khuôn mặt hắn già yếu thon gầy đến gần như đáng sợ, Tiêu Mộc Phi lạnh lùng nhìn hắn run rẩy duỗi tay, chỉ hơi hơi câu dẫn ra nhất tiếu.



“Tiêu Phó Sam, ngươi cũng có hôm nay?”



“Ngươi là…… Tiêu Mộc Phi?”



“Vãn bối gặp qua đường thúc.” Nói là nói như vậy, hắn lại vẫn là tà tà tựa trên ghế, ngữ khí cũng nghe không ra nửa phần cung kính.



Tựa như nhìn không được, Quân Phi Hoàng cuối cùng lên tiếng. “Vương gia.”



Tiêu Mộc Phi nhẹ giọng khẽ hừ, cũng không còn nói thêm, Tiêu Phó Sam ngược lại thê lương nở nụ cười. “Ha…… Ha ha, chân tướng, ngươi cùng mặt hắn thật sự giống nhau, nhưng tính tình không giống nhau…… Không giống nhau.”



Hắn không nói thêm nữa, vài câu này nghe tới tuy là không đầu không đuôi, Tiêu Mộc Phi lại phản ứng quá nhảy dựng lên, một đôi mắt đẹp bao hàm tức giận, ***g ngực phập phồng rồi lại như muốn cố tự trấn định, mà mỗi chữ mỗi câu nói ra thì lại là lạnh lùng băng băng. “Người đều chết hết, giống thì như thế nào, không giống thì như thế nào!”