Vợ Ngốc

Chương 27 :

Ngày đăng: 15:08 30/04/20


Diệp Hạo ôm Nhạc Ân một lúc thât lâu, cuối cùng hôn khẽ lên trán vợ một cái mới buông tay để lái xe về nhà, trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười dù nhạt nhưng cho thấy tâm tình anh đang rất vui. Mỗi lần có chuyện với bà Diệp, dù anh không mảy may quan tâm bà ta nói gì, nhưng bà ta luôn làm anh nhớ về mẹ, điều đó làm anh nhớ về quá khứ, còn bây giờ, đã có Nhạc Ân bên cạnh, anh đã không còn những phiền muộn kia đeo bám nữa, có cô thật tốt mà, Diệp Hạo nghĩ vậy càng vui vẻ hơn.



Nhạc Ân nhìn qua Diệp Hạo, ánh mắt cũng hiện lên tia vui mừng. Dù ngây ngốc không hiểu được lòng người nhưng hồi nãy Nhạc Ân cảm nhận được Diệp Hạo bất thường, Nhạc Ân thấy rất lo lắng, giờ thì không sao nữa rồi.



Hai người nhanh chóng về đến nhà, Diệp Hạo cho xe vào sân rồi đi mở cửa, xong mới tới mở cửa xe đưa Nhạc Ân vào nhà.



" Ngồi đó, anh đi pha nước tắm cho em " Diệp Hạo đặt tạm con hổ nhồi bông lên giường cho Nhạc Ân ôm, rồi đi vào phòng tắm, chút nữa rồi hẵng tính sổ với nó sau.



" Được a " Nhạc Ân ngoan ngõan leo lên giường ôm con hổ, trên giường đã đầy mấy con thú bông rồi.



Diệp Hạo pha nước xong thì đi lấy áo quần cho Nhạc Ân, bây giờ thì anh hiểu vì sao lúc đầu áo quần Nhạc Ân có 2 loại rồi, áo ngủ pijama là để mặc mùa hè, còn đồ thể thao là mặc khi trời lạnh. Nhanh chóng lấy một bộ đồ thể thao, Diệp Hạo đi tới buộc tóc cho Nhạc Ân.



" Đợi anh chút " Diệp Hạo buộc tóc cho cô xong thì đi ra khỏi phòng, Nhạc Ân cũng không biết anh muốn làm gì nữa, lát sau thấy anh đem áo quần của mình trở về lại



" Andy, Andy tắm ở đây a" Nhạc Ân tò mò, bình thường hai người hai phòng cơ mà



" Ừ " Diệp Hạo thản nhiên kéo tay Nhạc Ân đang cau mày nhìn anh đi vào phòng, lấy áo quần hai ngươi treo lên, rồi nhanh chóng thoát áo quần của mình.



" Ân tự tắm được " Nhạc Ân nhìn bàn tay đang cởi áo cho mình kháng nghị



" Trời hơi lạnh rồi, em lại tắm lâu, dễ bị cảm lạnh " Diệp Hạo đưa ra một lý do



" Ân sẽ tắm nhanh " Nhạc Ân chu môi, nhăn nhó nhìn bàn tay đang cởi quần của mình



" Lúc nào em cũng nói vậy nhưng có làm được đâu " Diệp Hạo bình thản mà trả lời, nhanh chóng vứt cái thứ cuối cùng che trên người cô vợ nhỏ sang một bên, anh đứng dậy đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, giọng khàn khàn " Anh tắm cho em nhanh hơn, lại ấm hơn ", nói xong nhanh chóng kéo cô vợ nhiều chuyện vào bồn tắm,



Lúc còn ở nhà Diệp lão, Diệp Hạo đã nén nhịn lắm rồi, thề lúc về nhất định phải ăn cô ngay lập tức, lại thêm câu chuyện của bà Diệp, Diệp Hạo càng không thể nén nhịn nổi nửa, nhanh chóng ra tay,trước hết là việc tắm hàng ngày phải được tranh thủ làm nhanh chóng.



................



"Andy, ngứa... a ha ha... đừng sờ chỗ đó mà " Nhạc Ân cuống cuồng né tránh bàn tay Diệp Hạo lại bị Diệp Hạo nhanh chóng kéo cả người vào lòng



" Đừng lộn xộn, em tắm như vậy hèn gì lâu thì phải " Anh thả cô vào bồn tắm, đã thấy cô chìm nghỉm nhắm mắt hưởng thụ, anh mà không ra tay chắc cô nằm đến nửa tiếng " Sau này anh sẽ tắm cho em, đến khi nào em tự giác tắm nhanh thì anh sẽ suy nghĩ lại " Diệp Hạo miệng nói, bàn tay đều đều xát nhẹ sau lưng của Nhạc Ân



" Ân biết rồi mà, sau này tắm nhanh " Nhạc Ân ngồi xoay lưng với Diệp Hạo, cứ uốn éo người sợ Diệp Hạo đụng trúng chỗ gây nhột.



" Chuyện sau này thì sau này tính " Diệp Hạo nhếch miệng, nhìn tấm lưng trắng ngần, bàn tay lại cảm nhận được sự mịn màng trơn láng, anh nuốt nước miếng cho cái cổ khô khốc, biết bản thân mình không chịu được nữa, Diệp Hạo nhanh chóng ôm Nhạc Ân đứng dậy



" Hả?? Sao thế Andy??" Nhạc Ân bị ôm dậy bất ngờ, lại thấy Diệp Hạo với lấy cái khăn tắm lau cho anh xong thì bọc cô lại, không trả lời câu hỏi, bế cô ra khỏi phòng tắm



" Chúng ta làm chuyện vợ chồng thôi " Diệp Hạo đặt Nhạc Ân xuống giường, lau khô người cho cô, lùa mấy con thú nhồi bông xuống giường, nhào lên đè cô xuống



" Andy đáng ghét, ngày nào cũng làm a " Nhạc Ân kháng cự quyết liệt, lúc nào Diệp Hạo cũng như vậy, hùng hổ chèn ép cô mà thôi



" Ân Ân, chúng ta là vợ chồng đúng không?" Diệp Hạo hôn lên cổ cô, dụ dỗ



" Nhưng mà... "



" Anh đã nói, chỉ có vợ chồng thương nhau mới làm như thế này, Ân Ân không thương anh sao " Diệp Hạo cà chóp mũi của mình lên chóp mũi nhỏ, nhìn say đắm vào đôi mắt to tròn đối diện



" Ân thương mà, nhưng...."
Diệp lão cũng đã để ý đến Nhạc Ân từ lâu, thấy cô kiên cường đến cuối ván cứ tưởng không sao, nào ngờ, ông cũng đau lòng, hốt hoảng đi qua bên cạnh Nhạc Ân vỗ về



" Tiểu Ân, không sao, không sao, ai, ông thua cháu cả trăm ván này, lão Châu, lão Tứ đánh hay hơn ông vậy mà cũng thua cháu, Tiểu Ân của ông là giỏi nhất đấy... Tiểu Ân đừng khóc a...."



" Đã bảo em đừng cắn môi rồi mà " Không biết Diệp Tề đã đứng lên từ lúc nào, đến ngồi bên còn lại của Nhạc Ân, mạnh mẽ nâng đầu cô lên, kéo cánh môi dưới đang bị nghiến lại đến mức dấu răng ăn sâu vào đó.



" Em đánh rất giỏi, chỉ là em thiếu kinh nghiệm, với lại tôi đã nghiên cứu kĩ nước cờ hồi nãy lúc đứng sau lưng ông nội, nên em mới thua tôi, nếu tôi đánh từ đầu với em, chưa chắc tôi thắng em " đây là lần đầu tiên Diệp Tề nói với một người mà dài dòng đến như vậy, lúc đó đôi mắt anh nhìn Nhạc Ân chằm chằm, một bàn tay vẫn đang nắm cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt anh



" Đã hiểu chưa?" Diệp Tề thấy Nhạc Ân ngừng rơi nước mắt, mĩm cười hỏi cô



" Thật sao??" Nhạc Ân chớp mắt thì thào, mấy giọt nước mắt còn trong hốc mắt vì vậy mà chảy ra



Diệp Tề cau mày lại, tay khác rút khăn tay trong túi quần ra, vẫn nắm cằm Nhạc Ân, vừa lau đi nước mắt trên mặt cô vừa nói



" Thật, em đánh cờ rất giỏi,vậy đã hết khóc chưa?" Diệp Tề lau xong nước mắt, lại nhìn Nhạc Ân, tiếp tục mĩm cười



" Hết rồi, Ân không khóc nữa a " Nhạc Ân nghe vậy vui mừng, hít mũi một cái rồi nhoẻn miệng cười tươi trả lời



"....." Diệp Tề bất giác sững sờ, nhìn Nhạc Ân không chớp mắt, bởi vì một nụ cười tuyệt đẹp, cũng bởi vì giọng nói ngây thơ...



" E hèm.... " Diệp lão nãy giờ im lặng nhìn lại ho khẽ lần nữa, ông không biết ánh mắt và nụ cười Diệp Tề cháu ông đang khác thường là biểu thị cho ý gì, nhưng ông cảm thấy không thể để yên cho tình hình này, aiz, Tiểu Ân là vợ Diệp Hạo a... " Tề nhi, vào đây ông có chuyện nói với cháu, đi nào, Tiểu Ân, cháu đi lấy gạo cho gà ăn đi, chúng nó đói nãy giờ rồi đấy " Nói xong thì đi liền một mạch vào nhà, tới gần cửa quay lại thúc giục Diệp Tề nhanh lên



" Có dịp lại gặp em, cô bé " Diệp Tề hiểu ý ông mình, rũ mắt vỗ đầu Nhạc Ân rồi cũng đi theo. Nhạc Ân ngơ ngác nhìn theo Diệp Tề đến lúc khuất dạng.



Diệp Tề và Diệp lão ở trong nhà nói chuyện rất lâu, Nhạc Ân ngôi ờ bàn đá cho bầy gà ăn đến no nê vẫn chưa thấy hai người kia ra, vừa lúc thấy lão Thôi nãy giờ mất dạng, liền chạy đến chào hỏi



" Lão Thôi, lão thôi đi đâu a "



Lão Thôi mới đi ra ngoài chuẩn bị đồ cho lễ mừng thọ của Diệp lão, vừa mới xong việc, định qua đây ngồi chơi với hai ông cháu Diệp lão, giờ thấy Nhạc Ân đang đi về hướng mình thì mĩm cười ôn hòa, đợi Nhạc Ân chạy đến mới nói



" Lão Thôi đi mua đồ, ông nội cháu đâu, sao cháu chỉ có một mình "



" Ông nội nói chuyện với... với..." Nhạc Ân ngập ngừng suy nghĩ cái tên của Diệp Tề, chớt nhớ Diệp lão gọi là " ông nội nói chuyện với Tề nhi a "



Tề nhi??? là ai??? Lão Thôi suy nghĩ, chợt bật cười hiểu ra, ông biết Diệp Tề đã về nhà



" Người đó là cậu Diệp Tề đúng không, vậy là Tiểu Ân phải gọi là anh đấy, đó là anh trai của chồng cháu a "



" Anh.... " Nhạc Ân thì thầm, gật đầu một cái rồi nói " Được, gọi là anh, gặp sẽ gọi là anh "



" Ừ, đúng vậy, giờ Tiểu Ân có muốn đi xem vườn hoa không?" Hiện tại Diệp lão đang bận, vậy ông sẽ chăm sóc Nhạc Ân vậy,



" Ân đi a, đi đi lão Thôi " Nhạc Ân nghe vườn hoa thì thích thú, nhanh chóng theo chân lão Thôi đi tới vườn hoa.



........................



Nhạc Ân còn mãi ngắm hoa, Diệp Tề từ nhà Diệp lão đi ra, anh ngày lập tức để ý đến bàn đá trong sân, thấy trống rỗng thì hơi khựng lại. sau đó đưa mắt đi khắp nơi để tìm kiếm... mới thấy được bóng dáng Nhạc Ân nhỏ bé đàng xa. Diệp tề bất giác lại mĩm cười.



" Ngày khác găp lại em, cô bé thú vị " Anh thì thầm, bước chân đi về phía nhà chính