Vợ Ngốc

Chương 30 :

Ngày đăng: 15:08 30/04/20


Nhạc Ân sau nụ hôn ngây ngất, việc đầu tiên chính là nhìn Diệp Hạo chằm chằm, cô nghe anh nói những lời vô cùng khó hiểu, nhưng chuyện đó không quan trọng bằng một chuyện - mặt Diệp Hạo rất bờ phờ, râu mọc lú nhú, mắt lại đỏ hoe, Nhạc Ân bất giác thấy trái tim mình rất đau.



" Andy bị bệnh rồi " Nhạc Ân đưa hai tay sờ mặt Diệp Hạo, giọng nói chứa chan lo lắng " Andy làm việc mệt lắm đúng không, làm suốt a..." Nói xong cũng rơm rớm nước mắt



Nụ cười trên miệng Diệp Hạo chợt cứng lại, cô nghĩ là anh làm việc nhiều nên mệt mỏi ư?? anh bỏ cô 1 đêm, nói dối là làm việc, vậy mà cô cũng tin, cô vẫn lo lắng cho anh. Diệp Hạo cầm lấy một bàn tay nhỏ đang ở trên mặt mình, đưa đến bên môi mình hôn lên, nhìn vào đôi mắt đang mở to của Nhạc Ân, yêu thương nói



" Ân ngốc, anh không sao, đừng lo lắng " Anh có rất nhiều điều muốn nói với Nhạc Ân, nhưng một lời quan tâm của cô đã làm cho tất cả những lời anh muốn nói đều quay ngược về trái tim, nơi đó giờ đây thật đau nhói, là vì anh rất ân hận, và vì anh rất... hạnh phúc.



Nhạc Ân mím môi, lắc lắc đầu



" Andy bệnh rồi, Andy phải ở nhà, không cho Andy đi làm nữa "



" Được, anh ở nhà với em " Diệp Hạo bật cười, thả bàn tay trên môi ra, kéo cả người Nhạc Ân vào sát mình, lại gục đầu lên vai cô hôn lên chỗ mới bị anh cắn " Đau không em??", Diệp Hạo muốn chuyển đề tài, anh là một kẻ tệ hại, anh không xứng đáng để cô lo lắng cho anh, vả lại anh không còn thấy chút mệt mỏi nào nữa, tất cả đã tan biến hết khi cô tỉnh lại.



Nhạc Ân chớp mắt, vẫn muốn nói tiếp chuyện Diệp Hạo bị bệnh, chư a kịp mở miệng đã thấy Diệp Hạo ngẩng đầu lên, mở cúc áo kéo một bên vai áo của cô qua, bàn tay sờ nhẹ lên nơi anh đã cắn, nơi đó có một dấu răng in rất sâu, giờ này Nhạc Ân thấy đau



" Đau...." Nhạc Ân nhíu mày, chu môi nói lời bất mãn



" Ừ, anh xin lỗi, không đau, không đau.." Diệp Hạo muốn bật cười vì cuối cùng cô cùng không để ý đến anh nữa, đưa lưỡi liếm vết răng của mình, lẩm nhẩm an ủi, nghe cô nói đau anh cũng thấy xót, nhưng nhìn vết răng cắn này anh lại thấy hài lòng, nó đã đánh thức cô dậy, nó là dấu ấn của anh dành cho cô.



Nhạc Ân mặc cho Diệp Hạo tùy ý liếm vết cắn, đưa tay vỗ vai Diệp Hạo nũng nịu



" Đau lắm, Andy thật hư, sao cắn Ân vậy?" thật ra vết cắn cũng không còn đau nữa



Diệp Hạo ngẩng đầu, nhìn cái miệng đang chu ra, mĩm cười " Ai bảo em ngủ say như vậy làm gì, anh gọi mãi em không thức dậy nên anh phải cắn em "



" Sao?? " Nhạc Ân chớp chớp mắt khó hiểu " Ân có ngủ đâu a.... " Nói xong đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn cửa sổ thấy trời sáng, nhận ra đây là phòng của mình, Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, chợt mắt mở lớn sợ hãi, thở dồn dập, bàn tay cũng run run



Diệp Hạo tim thắt lại, ngay lập tức ôm chặt Nhạc Ân cố nói giọng bình thản



" Ân Ân, em biết không, ông nội bắt được người phá phòng Diệp Bảo rồi đấy, thật là đáng đánh mà, dám đổ tội cho Ân Ân của anh " Anh biết trước sau gì cô cũng nhớ lại những chuyện này, anh không thể để cô hoảng sợ lần nữa. Lúc sáng, khi ông nội kể chuyện hôm qua cho bác sĩ tâm lý kia nghe, anh mới biết chuyện. Diệp lão không biết chuyện A Trí tìm Nhạc Ân dẫn đi, nhưng ông biết trong nhà ông có ít nhất hai kẻ đáng nghi ngờ câu kết với nhau. Ông chỉ nói với bác sĩ kia Nhạc Ân vì bị nghi ngờ, lại bị mắng nên mới hoảng sợ mà ngất đi, dù vậy Diệp Hạo cũng hiểu được sơ sơ tình hình, anh không hề biết " hắn ta " mà anh đang nói là kẻ nào, nhưng trước mắt cứ đổ tội cho một kẻ không tên vậy.



Nhạc Ân vẫn còn run sợ, hít vào thở ra, nhưng đôi mắt nhìn Diệp Hạo giờ đây là bất ngờ, nhìn thấy Diệp Hạo cười tươi với mình, mới dần dần ổn định tinh thần, nhẹ giọng nói



" Andy, Ân không phá a..." Nhạc Ân chưa nói hết đã bị Diệp Hạo cắt lời



" Ai dám nói em phá hả, là người khác phá mà, ông nội cũng bắt được người đó rồi, em biết không, ông nội sáng nay có đến thăm em đấy, ông muốn nói ông đã trừng phạt cái người kia, mà em cứ ngủ mãi...." Diệp Hạo vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Nhạc Ân, thấy cô đã hết run sợ, đôi mắt to nheo lại, hai tròng mắt đảo đảo như đang suy tư " Ân Ân của anh là ngoan nhất, lại hiền lành nên người đó muốn hại em, aiz, ông nội giận lắm, đánh hắn ta luôn đấy " Diệp Hạo chêm thêm, thấy Nhạc Ân lại mở to mắt kinh ngạc



" Oa, ông nội đánh hắn a "



" Ừ, đánh hắn,hừ, dám bắt nạt cháu dâu yêu quý của ông, dám bắt nạt vợ yêu của anh " Diệp Hạo nhanh chóng gật đầu, giọng nói mang theo bực tức dùm Nhạc Ân



Nhạc Ân chun mũi lại, tưởng tượng cảnh cái tên lừa cô bị ông nội đánh như thế nào, đôi mắt mang theo tia hả hê, nhìn Diệp Hạo cười hắc hắc " Andy, ông nội đánh mông hắn ta nha "



Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diệp Hạo nghe tiếng hắc hắc kia của Nhạc Ân mà thấy lòng thật vui vẻ, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, Diệp Hạo tiếp tục



" Ừ, ông nội đánh mông hắn ta, Ân Ân có hả giận không??"



" Có nha, hừ, hắn ta ghê lắm a " Nhạc Ân nhanh chóng gật đầu, nhớ đến khuôn mặt A Trí, Nhạc Ân hơi sợ, nhưng nhìn gương mặt Diệp Hạo đang bất bình dùm mình, Nhạc Ân thấy thoải mái hơn, nhanh chóng đánh bay cái sợ, lấy bàn tay phải chụm lại rồi chọt chọt vào lòng bàn tay kia, kể lể " Andy, hắn ta lấy cái gì đó bỏ vào tay Ân a.." chợt nhớ không phải bỏ vào tay trái của mình, mà là tay phải, lại thay đổi động tác hai tay " Không phải, tay này nè, hắn ta bỏ vào a..."



Diệp Hạo cau mày cầm lấy bàn tay phải của Nhạc Ân lên hậm hực " Hừ, dám chạm vao tay của vợ anh ư, tên đáng đánh này " nói xong còn lấy tay phủi phủi bàn tay bị chạm vào đó " Ân Ân đừng lo nữa, anh thổi bay hết cho em rồi, không sợ nữa "



Nhạc Ân thấy hành động của Diệp Hạo, gật đầu cười tủm tỉm, rồi lại nhớ đến một chuyện khác, khuôn mặt nhanh chóng xụ xuống



" Ân Ân, sao vậy em?" Diệp Hạo trong lòng khẩn trương, nhớ lại lời kể của Diệp lão hồi sáng, nhanh chóng a một tiếng " Ân Ân buồn vì bị mắng đúng không nào?"



Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nhắc tới chữ mắng, mặt càng thêm buồn bã cho thấy Diệp Hạo đã nói đúng tâm trạng, aiz, Nhạc Ân thế mà bị mắng ghê lắm a



Diệp Hạo thấy mình đoán đúng,vỗn anh cũng đã lường trước tình huống này,vì vậy không chậm trễ phun một câu



" Ông nội cũng đã đánh mông bà ấy rồi, vì cái tội không biết gì mà đã dám mắng Ân Ân "



Nhạc Ân nghe thế lại tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Diệp Hạo khó tin, rõ ràng cô thấy bà Diệp rất dữ dằn và ghê gớm, vậy mà ông nội đánh mông bà ta được cơ à



" Em không tin sao, em hỏi ông nội đi " Diệp Hạo nói giọng ủ rủ, làm ra vẻ cô thế mà không tin lời anh nói



Nhạc Ân thấy thế nhanh chóng gật đầu đã tin tưởng, lúc này mới thật sự nhẹ nhõm, bản thân thấy cần phải thể hiện điều gì đó bèn níu lấy áo Diệp Hạo uất ức



" Andy, đáng ghét lắm a, bảo ông nội đánh mông đau vào nha, phá phòng Diệp Bảo mà bảo Ân phá, phải đánh a "




" Hừ, đồ ngốc, chỉ tại cậu yếu đuối hiền lành nên anh ta mới đi ngoại tình đấy " Tiểu Hoa quá uất ức cho Nhạc Ân, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Hạo, bốc đồng mà nói ra, tối đó lúc Nhạc Ân thấy ai đó giống Diệp Hạo ôm cô gái khác, cô còn khuyên Nhạc Ân đó là người khác, nào ngờ lúc thím Trương gọi điện thoại đến bảo đi tìm Diệp Hạo, cô mới biết Diệp Hạo cả đêm không về đón Nhạc Ân, cô đã nghi ngờ rồi, hừ, vì anh ta không đón Nhạc Ân nên Nhạc Ân mới xảy ra chuyện, anh ta khẳng định là đi với cô ả kia, Tiểu Hoa tức tối chỉ tay vào mặt Diệp Hạo.



Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng, không một tiếng động nào kể cả tiếng thở, vì tất cả mọi người dường như đang nín thở vì bất ngờ.



" Ha ha, Tiểu Hoa nó không hiểu chuyện, nó chỉ là nói nhảm, đừng trách nó " Trần thúc là người thức thời đầu tiên, vội đưa tay bịt miệng Tiểu Hoa vừa giả lả cười nói, đứa cháu này, thẳng tính đến mức ông không kịp đề phòng gì cả.



Diệp Hạo giờ mới hiểu được tình hình, " anh ta " mà Tiểu Hoa nói chính là chỉ anh ư?? Diệp Hạo cau mày nhìn Tiểu Hoa không hài lòng, cô gái này, đang nói chuyện hay ho thế mà sao lại thành thế này



Tiểu Hao thấy DIệp Hạo cau mày, càng tức giận, cố tránh khỏi bàn tay đang che miệng của mình, lại chỉ tay vào Diệp Hạo nói to



" Anh còn chối, tối hôm trước anh không đến đón Tiểu Ân đúng không, anh ở đâu cả đêm, hừ, Tiểu Ân nói là nhìn thấy anh ôm cô gái nào đó trong vườn hoa, Tiểu Ân, mình nói có đúng không"



Nhạc Ân nheo mắt lại, sao cô có thể không nhớ đến chuyện này được nhỉ, đúng rồi, hôm đó còn chờ Diệp Hạo đến đón để hỏi anh mà anh không đến, lẽ nào đúng như lời Tiểu Hao nói, Nhạc Ân bất giác mở to mắt nhìn Diệp Hạo thắc mắc.



DIệp Hạo lúc nghe Tiểu Hoa nói "nhìn thấy anh ôm cô gái nào đó trong vườn hoa", anh đã tái mặt, hôm đó chính là Chu Lệ Băng ôm anh, Nhạc Ân thấy được ư?? Diệp Hạo nhìn khuôn mặt muốn biết sự thật của Nhạc Ân, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hình như cô chỉ là nghi ngờ anh mà thôi, cô chưa biết được.



Diệp Hạo cố không nhìn ánh mắt hừng hực lửa của Diệp lão, đang muốn nói cái gì đó lại nghe tiếng thì thầm của Tiểu Đầu



" Chú Trần, nghe nói Chu Lệ Băng là vợ của em trai anh Hạo đúng không " hôm nay cậu mới biết thân phận thật sự của Diệp Hạo, cậu từng biết Chu Lệ Băng có quan hệ với Diệp Hạo, cũng biết Chu Lệ Băng lấy một thiếu gia nhà giàu cũng họ Diệp, nào ngờ hai ngừoi lại là hai anh em, thắc mắc nãy giờ mới dám hỏi Trần thúc, chỉ là hỏi không đúng lúc mà thôi



Thím Trương đứng bên cạnh, vốn đã bất ngờ về chuyện Tiểu Hoa mới nói, nay nghe cái tên Chu Lệ Băng, bà thấy quen quen, a



" Chu Lệ Băng là cái cô gái đã nói Tiểu Ân chúng ta lấy trộm nhẫn a " bà nhớ bà Diệp đứng với một cô gái, cô ta là Chu Lệ Băng, cô ta lúc đó tố cáo Nhạc Ân lấy trộm đồ a



Tiểu Hoa vội hít sâu một hơi rồi tức giận nói lớn



" Cái gì, cô gái bảo Tiểu Ân của chúng ta trộm đồ chính là cô ta ư, cô ta chẳng phải là bạn gái cũ của anh sao, anh còn chối nữa không??" Tiểu Hoa lại nhìn Diệp Hạo, cô không ngờ, đêm đó thế mà Diệp Hạo bỏ vợ chạy theo tình cũ a. Cô hay qua văn phòng Trần thúc chơi, tám chuyện với mấy anh em, nghe phong phanh chuyện này, vì chuyện Diệp Hạo có cô người yêu này luôn là chuyện cũ khó quên được mà.



Bạn gái cũ?? Nhạc Ân chớp chớp mắt, cô hiểu từ này, quãng thời gian học hỏi trên phim cô có biết, bạn gái cũ về cướp chồng, bạn gái cũ chính là tiểu tam, tiểu tam chính là, là... người sẽ làm cho chồng đuổi vợ ra khỏi nhà, Nhạc Ân lại ngước mắt nhìn Diệp Hạo, ủy khuất lên tiếng



" Andy, là sao a...?"



Diệp Hạo nghe 3 chữ " bạn gái cũ " cũng cau mày, lại nghe tiếng Nhạc Ân nức nở, trong lòng cuộn sóng gào thét tên Tiểu Hoa, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ mặt thản nhiên, nhìn Nhạc Ân thản nhiên nói



" Ôm ai, anh đâu có ôm ai???" Cái này là anh nói thật, hôm đó Chu Lệ Băng chình là ôm anh, anh đâu có ôm cô ta, nhưng đánh chết anh cũng không dám nói là hai người có gặp nhau, anh sợ cô ngốc này lại sốc " Hôm đó anh làm việc đến khuya rồi uống rượu với Gia Huy nên không đến đón em được, em không tin hỏi Gia Huy đi " Diệp Hạo đưa đôi mắt không một gợn sóng nhìn qua Từ Gia Huy " Gia Huy, hôm đó tôi ở lại nhà cậu cả đêm đúng không??"



Từ Gia Huy liếc tình hình một vòng, ngoài Diệp Bảo đang cười mĩa mai anh mình, Diệp lão đang cau mày không hài lòng nhìn Diệp Hạo,thì những người còn lại đều nhìn anh trông mong một câu trả lời thỏa đáng. Anh đoán chỉ có 2 ông cháu Diệp Bảo và anh là biết rõ mọi chuyện, nhưng không một ai trong cả 3 muốn Nhạc Ân biết rõ ràng mọi chuyện, hừ, cậu nợ tôi một món nợ đấy Diệp Hạo, Từ Gia Huy nhếch miệng toan tính, Diệp Hạo mà cũng có lúc sa cơ thất thế cầu xin người khác thế này



" Hôm đó nhà anh có việc cần nhờ cậu ta làm, khuya mới làm xong nên cậu ta ngủ lại nhà anh " Từ Gia Huy miệng nói nhưng mắt nhìn Diệp Hạo châm biếm " Chắc Tiểu Ân nhìn lầm ai rồi đấy "



Diệp Hạo đưa hai tay ôm chặt Nhạc Ân hơn nữa, nhìn cô cau mày nói



" Em nghe Gia Huy nói chưa, không có chuyện đó đâu, hôm đó anh không đến đón em được, anh xin lỗi em" Giọng điệu chân thành đến đáng sợ, nói xong thì nhìn Tiểu Hoa nhàn nhạt nói " Em cũng nghe rõ rồi chứ "



Tiểu Hoa hừ mũi, vòng hai tay không chịu phục, ai biết hai người đó có thông đồng hay không, vậy là cố gắng vạch trần sự thật



" Tiểu Ân nói người đó giống anh lắm, ai biết được anh có nói sự thật hay không??"



Cô nhận ra được anh ư, Diệp Hạo cay đắng, lúc đó cô có buồn không nhỉ, Ân Ân bé bỏng của anh có đau lòng lắm không?? Diệp Hạo bất chợt muốn nói ra sự thật, dù sao anh và Chu Lệ Băng hoàn toàn không có gì, lúc cô ta ôm anh là do anh bận suy nghĩ nên mặc kệ, đến khi nghe cô ta nói nhiều ồn ào quá, anh liền đứng dậy để đi nơi khác, một chút cũng không nhớ được hôm đo cô ta nói gì làm gì nữa, anh nói ra sự thật như vậy, Nhạc Ân chắc sẽ không buồn anh đâu nhỉ?



" Tối hôm đó.... "



" Tối hôm đó là tôi ôm vợ tôi " Diệp Bảo nãy giờ nhìn biểu tình đau khổ trên mặt Diệp Hạo, thôi không trêu chọc anh nữa, lên tiếng giúp anh. Diệp Hạo à, anh mà cũng có ngày này sao, ha ha,



Diệp Hạo nhìn Diệp Bảo ngạc nhiên, nhưng sau đó ngay lập tức mĩm cười cám ơn. Diệp Bảo thở dài, tiếp tục



" Vợ tôi thì phải ôm tôi chứ ôm ai nữa, có lẽ chị dâu nhỏ nhìn nhầm rồi, chị dâu nhỏ, chị nhìn lén em a " Diệp Bảo quay qua Nhạc Ân trêu chọc



" Ơ, Ân đi tới rồi thấy mà,không nhìn lén đâu..." Nhạc Ân cúi đầu biết lỗi, rồi lại nhìn Diệp Hạo mím môi cười, cô biết cô nhìn nhầm mà, đó sao là Andy được, Andy đã nói sẽ không thích thêm ai khác mà



" Là anh sao??" Tiểu Hoa vẫn chưa tin được, cứ nhìn Diệp Bảo chăm chăm mà nghi ngờ



" Cô bé, không là tôi thì là ai, đừng chia rẽ tình cảm vợ chồng anh tôi chứ " Diệp Bảo nheo mắt nói một câu bông đùa với Tiểu Hoa



" Hừ, tôi chỉ muốn tốt cho Tiểu ÂN thôi a..." Tiểu Hoa hừ mũi rồi quay đâu qua chỗ khác, cô không dễ dàng tin như vậy đâu, nên cô chưa xin lỗi Diệp HẠo



Trần thúc thấy chuyện hơi lắng, nhanh chóng lái sang chuyện khác. Để cho Diệp Hạo lén lén được thở phào một hơi, Ân Ân, anh xin lỗi vì giấu em, nhưng anh không muốn em đau lòng vì mấy chuyện không đáng này, Diệp Hạo lại ôm chặt người trong lòng mình.