Vợ Ngốc

Chương 36 :

Ngày đăng: 15:08 30/04/20


Ngày đó Diệp Hạo có nói Elly sẽ đến nhà chơi, nên Nhạc Ân rất mong đợi, nào ngờ sau đó chẳng thấy Elly đến, Diệp Hạo phải gọi điện thoại cho Diệp Bảo mới biết Elly đã về Mỹ giải quyết công việc. Vậy nên, gặp lại Elly, Nhạc Ân thật sự rất hứng khởi. Elly cũng không khác Nhạc Ân, lúc nhìn thấy Diệp Hạo từ xa, cô đã hi vọng Nhạc Ân có theo anh, vào phòng như ý nguyện gặp Nhạc Ân, cô thấy thật vui mừng, chào hỏi bà Diệp xong xuôi là lao vào ôm tay Nhạc Ân thủ thỉ. Một lúc sau, Diệp Bảo nói chuyện với bà Diệp xong cũng chạy qua bên giường Diệp Thiên Minh tham gia tám chuyện. Lúc đó, chẳng cần Nhạc Ân kể chuyện nữa, mà cả ba người kia đã tạo thành một câu chuyện xôm tụ cho Diệp Thiên Minh nghe rồi.



Đến khuya, Diệp Bảo mới đưa Elly về, Diệp lão thì đã về trước, Diệp Hạo tiễn Diệp Bảo xong cũng quyết định sẽ ở lại, hai vợ chồng sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi.



" Andy, không ngủ được " Nhạc Ân nằm trên giường nhìn khắp căn phòng xa lạ, cảm thấy hơi sợ, vội rúc vào lòng Diệp Hạo nhắm mắt lại



" Để đèn nên không ngủ được sao, anh tắt đi nhé" Diệp Hạo vòng tay ôm chặt Nhạc Ân, nhẹ giọng vỗ về, anh biết là cô lạ nhà nên không ngủ được



" Không, Andy không được đi đâu hết, ở đây với Ân " Nhạc Ân cuống cuồng nắm chặt áo Diệp Hạo, cô sợ anh đi tắt đèn sẽ buông cô ra



" Ngốc, anh không buông em ra đâu mà, nào, có anh rồi mà còn sợ nữa sao? " Diệp Hạo đẩy vai Nhạc Ân ra để cô nhìn anh, lại nói tiếp " Không sợ, anh luôn ôm em mà... Ân Ân, nói xem, còn sợ nữa không??"



Nhạc Ân mím môi đưa mắt liếc qua hai bên, thấy can đảm hơn một chút mới từ từ quay đầu nhìn khắp phòng lần nữa, cuối cùng là nhìn thẳng vào khuôn mặt Diệp Hạo, miệng từ từ cong lên thành nụ cười chúm chím đáng yêu, hếch cằm nói với Diệp Hạo



" Ân không sợ nữa a..." ngừng lại kéo Diệp Hạo nằm xuống, tự động ôm cổ anh rồi nói tiếp " Andy ôm ôm, đừng thả tay nha, Ân sẽ sợ"



Không sợ... Sẽ sợ.... Nói năng lung tung thế ai hiểu được đây, Diệp Hạo bật cười, nghe lời mà ôm chặt Nhạc Ân lại, thì thầm với cô



" Ừ, không bao giờ thả tay, anh đi đâu cũng sẽ mang em theo cùng... luôn luôn ở bên em...." Diệp Hạo nói xong thì hôn nhẹ lên khuôn mặt Nhạc Ân, muốn nói tiếp để thúc giục cô ngủ, nhưng đã nghe Nhạc Ân nói trước rồi



“ Andy, mẹ có sợ không??”



Bà ấy?? Diệp Hạo nhớ đến bà Diệp, kể từ ngày bị ngất xĩu, có vẻ bà cũng biết quý trọng bản thân, thay vì ngồi cả đêm trông chừng, bà đã lên giường nằm, nhưng là nằm bên cạnh Diệp Thiên Minh. Diệp Hạo mấy lần mở cửa thì nhìn thấy như vậy, nhưng anh không biết bà có ngủ không hay là nằm thức … Sau đó anh cũng đóng cửa lại rồi ra về, anh biết tính bà cố chấp, anh cũng hiểu tâm trạng của bà, hơn nữa, lâu nay anh với bà không hợp,cho nên, anh sẽ không quan tâm quá mức. Nhưng …. Chẳng hiểu sao, Nhạc Ân hỏi anh một câu, anh lại thấy hơi xao lòng, vì anh biết, bà Diệp cũng biết sợ hãi. Không phải là nỗi sợ yếu bong yếu vía như vợ anh, mà là một nỗi sợ còn đáng sợ hơn rất nhiều, sợ mất đi người mình yêu thương.



“ Ân Ân, đi với anh qua phòng cha nhé” Diệp Hạo đột nhiên ngồi dậy xong kéo Nhạc Ân dậy theo, ôm cô vào lòng rồi mới đề nghị



“ Qua phòng cha?? làm gì vậy Andy??” Nhạc Ân chu môi cau mày tò mò, chẳng lẻ là qua kể chuyện tiếp..



“ Qua nhìn cha có ngủ ngon không. Đi nhé “ Diệp Hạo đưa mắt sang chỗ khác rồi nói, bởi vì anh không chỉ là qua xem Diệp Thiên Minh mà thôi



“ Ồ, đi đi “



“ Muốn anh bế không??” Diệp Hạo mĩm cười, vừa vuốt lại mái tóc cho Nhạc Ân vừa hỏi



“ Bế, bế Ân đi “ Nhạc Ân đương nhiên là muốn bế đi, cô sợ nơi này a, càng bám chặt Diệp Hạo càng tốt.



“ Ừ, đợi anh xuống giường đã “ Diệp Hạo vừa nói vừa xuống giường, xong thì vươn tay bế Nhạc Ân như bế em bé rồi đi ra khỏi phòng, anh phải bế như thế này mới mở cửa phòng bên kia được. Còn Nhạc Ân được Diệp Hạo bế đi thì vòng tay vòng chân ôm chặt người anh, quay đầu nhìn về phía trước, chả dám nhìn sau lưng một tí nào hết, vừa nãy thôi cô nhìn về hành lang trải dài phía sau, tuy có sáng đèn nhưng trống hoắc, cô rất nhát gan a.



Phòng bệnh của Diệp Thiên Minh không để đèn ban đêm, chỉ để bóng đèn ngủ cho bà Diệp, nhưng Diệp Hạo nhìn dưới khe hở của cửa lại thấy ánh đèn rất sáng, chứng tỏ đèn trong phòng chưa tắt. Vậy, có thể bà Diệp chưa ngủ. Quả đúng vậy, khi Diệp Hạo khẽ mở cửa thì nhìn thấy bà Diệp đang ngồi suy nghĩ điều gì đó, trên tay là chiếc điện thoại.



“ Mẹ “ Người gọi là Nhạc Ân, cô thấy bà còn thức nên theo bản năng gọi bà, làm bà Diệp giật mình quay đầu nhìn.



Thấy Diệp Hạo và Nhạc Ân đang đứng ở cửa, bà Diệp hơi ngạc nhiên, bà biết ngày nào Diệp Hạo cũng mở cửa nhìn vào phòng, những lúc đó bà đều còn thức nên biết hết, có lẽ cũng có những lúc bà đã ngủ không biết, nhưng một đêm, anh mở cửa phải 4,5 lần,lần nào cũng mở ra nhìn một chút lại đóng ngay. Nhưng lần này, Nhạc Ân lại gọi bà, là có chuyện gì muốn nói với bà sao???



Nhạc Ân thấy bà Diệp cứ nhìn hai vợ chồng cô chăm chăm mà lại không nói gì, bèn nói tiếp



“ Andy muốn qua nhìn cha ngủ ngon không a”



Ôi, vợ ngốc ơi. Diệp Hạo thở dài trong lòng, anh vốn chỉ là muốn xem mà thôi, không muốn lên tiếng, anh quên mất cô vợ mình mau miệng thế nào, cô cũng chẳng hiểu ý anh để mà làm theo anh, nhưng dù sao cũng đã mở miệng rồi, cũng nên nói gì đó, vậy là Diệp Hạo cũng gật đầu phụ họa theo Nhạc Ân



“ Tôi chỉ muốn xem tình hình ông ấy có ổn không thôi, cũng chẳng có gì, chúng tôi đi nghĩ đây “ Nói xong thì muốn quay người, nhưng đột nhiên anh ngừng lại, ấp úng một chút mới chịu nói “ Bà nên đi nghĩ đi, cũng gần 12 giờ rồi đấy” Giờ mới thật sự là bước đi, đây mới chính là lí do để anh sang đây, anh muốn xem bà ngủ chưa, muốn nhắc nhở bà một câu.



“ Cậu …” Diệp Hạo vừa bước ra khỏi phòng, quay người chuẩn bị đóng cửa thì bà Diệp lên tiếng.



Đây là lần thứ 2 bà gọi anh, Diệp Hạo quay người lại, nhìn vào phòng đợi bà nói tiếp



“ Diệp Tề có liên lạc với cậu không??” Bà Diệp thở dài một hơi, cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mình.



Thì ra, bà ấy đang điện thoại cho Diệp Tề, cũng phải, giờ bên Pháp đang là ban ngày mà. Và, thì ra, bà ấy còn thêm một nỗi lòng nữa, ngoài Diệp Thiên Minh, bà ấy còn rất lo cho con trai của mình. Diệp Hạo đứng im suy nghĩ, cho đến khi Nhạc Ân níu cổ anh nhắc nhở, anh mới chú ý



“ Andy, mẹ hỏi kìa”



“ Mấy hôm nay Diệp Tề không điện thoại cho tôi, nhưng bà đừng lo, Diệp Tề sẽ không sao, bà cũng biết mà, anh ấy rất có bản lĩnh “ Diệp Hạo nói một hơi rồi nhìn bà Diệp, thấy bà mới nghe thì cau mày, sau đó lại giãn ra, chứng tỏ, bà nghe theo lời anh nói.



“Diệp Tề, Diệp Bảo, hai người đó tự lo cho mình được, bà đừng lo lắng quá, bà nên đi nghĩ để có sức khỏe mà chăm sóc cho cha “ Diệp Hạo nói thêm một câu rồi đóng cửa lại, Nhạc Ân đang ôm cổ anh nhìn vào phòng lần nữa, cố gắng đưa tay vẫy chào tạm biệt, cô thấy bà Diệp cũng đang nhìn cô, cô còn thấy, bà gật đầu với mình, rồi cánh cửa khép lại.



…………..



“ Andy, mặt làm sao vậy??” Nhạc Ân đưa hai bàn tay ôm mặt Diệp Hạo, nhíu mày lo lắng, anh bế cô về phòng rồi ngồi lên giường, nhưng vẫn cứ thế mà ôm cô, không hề nằm xuống, đôi mắt lại rũ xuống, im lặng nãy giờ rồi.



Diệp Hạo nghe tiếng Nhạc Ân, vừa nâng mắt là khuôn mặt trở về trạng thái bình thường, biết mình lại làm cô lo lắng, anh vội hôn má cô một cái, mĩm cười




Nhạc Ân không biết có nghe lời Diệp Hạo nói không mà không gật đầu hay ừ hử gì, cứ vậy im lặng nhai cơm, mắt nhìn chăm chú vào cuốn truyện không di dời.



Từ khi có mấy quyển truyện, Nhạc Ân càng ngày càng ham học, ham kể chuyện, nhưng cũng càng ngày càng lơi là mọi việc, ăn cơm, Diệp Hạo phải ngồi bên đút cho thế này cô mới ăn, có khi ăn xong, anh còn phải bưng nước đưa tận miệng cho cô, mới mong cô không quên uống nước …



Nhìn cô vợ vẫn cứ dán mắt vào cuốn truyện say sưa, miệng chu ra ngậm cơm trong miệng, Diệp Hạo thở dài, đưa tay ra véo má cô, nhẹ giọng nhắc nhở



“ Nhai cơm đi, đừng ngậm nữa, nhìn xem, mới ăn có nữa chén thôi đó “



Nhạc Ân giờ mới nghe tiếng nhắc, nhanh chóng nhai nhai nhai, nuốt xuống, xong há miệng sẵn, đợi Diệp Hạo đút cơm cho, toàn bộ quá trình cứ như con nít đang ngồi chơi thứ đồ chơi yêu thích, để cha mẹ phải chạy quanh canh chừng mà đút cho vậy.



Trong phòng, còn có bà Diệp và Diệp lão đang ngồi bên cửa sổ. Diệp lão thì từ lâu đã biết tính Nhạc Ân rồi, còn bà Diệp lúc trước có nhìn nhìn vài lần, giờ chắc cũng quen thuộc với tình huống nên chỉ ngồi thản nhiên uống trà, không quan tâm. Hai người đã ăn cơm xong nãy giờ rồi mà Nhạc Ân vẫn còn ăn. Vì sự nghiệp kể chuyện của Nhạc Ân, không ai dám xen vào khuyên nhủ giùm Diệp Hạo.



Cả căn phòng yên tĩnh vô cùng, cho đến khi, Diệp Hạo nhắc nhở Nhạc Ân lần thứ mấy trong bữa ăn



“ Ăn đi, lại ngậm nữa sao..”



“ Ăn cơm đi con…. đừng mãi đọc như thế ….”



Giọng khàn khàn, hơi đứt quảng, quan trọng nhất, đó là giọng của một người đàn ông …..



Bàn tay cầm chén cơm của Diệp Hạo cứng lại, anh đang ngồi bên giường bệnh nhưng không dám nhìn thắng vào người mới tỉnh dậy, bên kia bà Diệp cũng sững sờ, nước mắt bất chợt lăn dài, Diệp lão đang uống trà cũng không khác Diệp Hạo. Chỉ có Nhạc Ân đang dán mắt vào quyển truyện chợt ngẩng đầu nhìn, miệng theo bản năng nuốt ực một cái hết cơm, đôi mắt hiện lên tia mừng rỡ, cô la lên



“ Cha, cha đã dậy rồi “



Diệp Thiên Minh tỉnh dậy, thần sắc mấy ngày nằm một chỗ tiều tụy đã có nét hơn, ông mĩm cười với Nhạc Ân trả lời



“ Con gái, cám ơn con”



Ông đã nhận thức được mấy ngày rồi, chỉ là không thể mở mắt nổi, những ngày đó, bên tai ông chỉ toàn là giọng nói của Nhạc Ân. Nhưng ông biết, bên ông không chỉ có mỗi mình cô. Đưa mắt nhìn quanh, thấy Diệp Hạo đang cúi đầu, Diệp Thiên Minh lại cười, nhìn qua bên kia cửa sổ, Diệp Thiên Minh ngừng lại trước hai người còn sững sờ, giọng có chút nghẹn ngào



“ Cha “



“ Kim Tuyết “



Diệp lão nghe tiếng cha thì không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên, đứng dậy đi đến bên giường Diệp Thiên Minh nắm tay ông, nhưng chỉ nhìn mà không thể nói được gì, con trai tỉnh lại, Diệp lão chẳng còn gì ngoài niệm vui vô tận.



“ Cha, con bất hiếu, làm cha lo lắng “ Diệp Thiên Minh siết tay Diệp lão nói



“ Không, tỉnh lại là tốt rồi, lo lắng cái gì cơ chứ, tỉnh lại là quan trọng nhất “ Diệp lão lắc lắc đầu, nói xong thì vui quá, khuôn mặt đang xúc động bỗng nhiên bật cười khà khà, cứ cười như thế mà quay đầu vỗ vai Nhạc Ân



“ Tiểu Ân, cha cháu tỉnh rồi đấy “ rồi lại quay sang Diệp Hạo “ Diệp Hạo, cha cháu tỉnh rồi “



Lúc này, Diệp Hạo mới ngẩng đầu, thấy Diệp Thiên Minh đang nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương, chẳng biết làm sao đành đứng dậy, bỏ chén cơm xuống ghế rồi ấp úng



“ Cháu … cháu… cháu đi gọi bác sĩ đến “ Nói xong thì mở cửa đi mất.



Nhạc Ân nhìn theo không kịp há miệng vì bất ngờ thì sau lưng lại nghe tiếng Diệp lão cười tiếp



“ Ha ha, cái thằng, lần đầu tiên ta thấy nó bối rối đấy, nào nào … “ Diệp lão quay đầu qua bà Diệp vẫn còn cúi đầu, lên tiếng



“ Còn con nữa, mau sang đây, ngồi đó làm gì, mấy cái đứa này, sao Thiên Minh tỉnh lại mà không có biểu hiện gì hêt thế này, Tiểu Ân, qua đưa mẹ con tới đây..” Diệp lão hào hứng nói, đưa tay vỗ vai Nhạc Ân ra lệnh



“ Vâng, ông nội “ Nhạc Ân bỏ qua chuyện Diệp Hạo đã trốn chạy, ào qua Bà Diệp nắm tay bà kéo đi “ Mẹ, qua nói chuyện với cha đi, cha tỉnh rồi kìa”



Bà Diệp để mặc Nhạc Ân kéo đi, đến gần giường cũng mặc Nhạc Ân đẩy mình tới trước, đôi môi mím lại, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Diệp Thiên Minh đang nhìn bà chằm chằm,



Hai vợ chồng im lặng, Diệp lão chỉ đứng im mĩm cười, Nhạc Ân ôm tay Diệp lão chờ đợi ….



“ Kim Tuyết, ngồi xuống đây “ Diệp Thiên Minh lên tiếng trược, giọng nói nghẹn lại



Nước mắt bà Diệp lại chảy dài lần nữa, người trong phòng còn nghe tiếng nấc nhẹ, rồi bỗng nhiên bà ngồi xuống giường, ôm lấy Diệp Thiên Minh khóc to thành tiếng …



“ Kim Tuyết, tôi tỉnh rồi đây “



Diệp Thiên Minh vẫn giữ nụ cười, chỉ là trong đôi mắt hiện lên nhu tình sâu đậm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc bà Diệp.



Chưa lần nào, ông giữ nụ cười lâu dài đến thế này.



Trong căn phòng, chỉ còn tiếng khóc nức nở, nhưng không còn không khí ảm đạm nữa, bởi vì môi ai cũng nở nụ cười.