Vợ Ngốc
Chương 43 : Ngoại truyện 3 Bà mẹ nhỏ khó tính
Ngày đăng: 15:08 30/04/20
Nhạc Ân mang song
thai, niềm vui nhà họ Diệp nhân lên gấp bội. Chỉ có Diệp Hạo là buồn
gấp bội, anh đã không ít lần suy nghĩ rằng ‘ phải chăng vợ anh mang thai đôi nên nhưng biểu hiện khi mang thai cũng tăng lên gấp hai ‘, đó là
những lúc cô nôn nghén, đó là những lúc cô buồn vui không lí do, đó là
những lúc cô thèm ăn những món kì quái đến nghiện, đó là ….Nói chung,
anh biết phụ nữ mang thai ai cũng sẽ có những dấu hiệu đó, nhưng cô vợ
nhỏ của anh ở một mức độ ‘đáng sợ’ hơn …. Cũng có khi không phải là do
vợ mang thai đôi, mà có thể là do tình yêu quá sâu đậm mà anh dành cho
cô nên chính anh là người lo lắng quá độ chăng …
Dù thế nào, hai nhóc con chưa thấy mặt của Diệp Hạo cũng đã mượn tay mẹ nó hành hạ cha khá là ‘ thê thảm ‘
………………………………………
“ Đi ra ngoài, Andy đáng ghét lắm “
Một ông chồng nào đó bị đẩy ra ngoài, rồi tiếng đóng cửa mạnh mẻ vang lên …
“ Cậu lại làm gì để cô ấy giận nữa vậy??” Thím Trương vừa nhặt rau nấu cơm
tối vừa nâng mắt thản nhiên hỏi Diệp Hạo, nói là thản nhiên bởi vì những chuyện như thế này gần đây xảy ra như cơm bữa ấy.
“ Cháu cũng có biết lí do đâu “ DIệp Hạo chán nản nẳm dài trên chiếc ghế sa lông mới
thay lớn và rộng hơn so với cái cũ. Anh đúng là không biết a, lúc chiều đưa Nhạc Ân đi khám thai về, cô vẫn bình thường, vậy mà ngủ một giấc
dậy lại thành ra tức giận, anh thề, anh chỉ nằm bên cạnh ôm cô thôi mà, chẳng nói điều gì vì gần đây cô hay giận dỗi vô cớ, ấy vậy mà … vẫn
giận dỗi vô cớ thật.
“ Ôi, người có thai hay vậy đấy, cậu cố chịu đựng, một thời gian nữa là lại bình thường ấy mà “ Thím Trương mĩm cười khuyên Diệp Hạo lời khuyên cũ rích đã dùng không biết mấy chục lần rồi, mà mỗi lần Nhạc Ân tức giận, bà cũng chẳng biết an ủi Diệp Hạo bằng câu gì ngoài câu đó cả, đơn giản đúng là Nhạc Ân do mang thai nên thay đổi
tính nết mà. Nào có vấn đề thay đổi tính nết, từ khi mang thai đến giờ,
bà thấy Nhạc Ân toàn hành hạ Diệp Hạo, mới tháng vừa rồi chẳng phải cô
bị nôn nghén với kén ăn khiến người xơ xác, làm cho Diệp Hạo vì lo lắng mà cũng tiêu điều xơ xác theo đấy thôi. Tội nghiệp thật.
“ Vâng, cháu biết rồi “ Giọng Diệp Hạo nhão nhoẹt kéo dài, vừa mới ngủ dậy nên
anh cũng không buồn ngủ nữa, cứ nằm lăn qua lăn về trên chiếc ghế, anh
biết, một lúc sau thế nào vợ anh cũng mở cửa tìm anh, mà không thấy anh trong tầm mắt lại …
“ Andy, đi đâu rồi?“
Quả như lời Diệp
Hạo nói, Nhạc Ân vừa mở cửa là cất giọng cáu kỉnh gọi anh, lưng ghế sa
lông quay lưng về phía phòng ngủ nên cô không thấy anh, nhưng cô biết
anh chỉ ở gần đây, vì hầu như thời gian này anh chỉ ở nhà để lo cho cô.
“ Anh nằm ở đây thôi, anh không đi đâu hết “ Diệp Hạo nghe tiếng gọi, lập tức ngồi dậy trình diện với Nhạc Ân, khuôn mặt tươi cười cầu hòa, anh
phải làm lành trước buổi tổi, nếu không vợ anh lại không chịu ăn cơm. Mà cách làm lành duy nhất chính là ‘ nghe lời’.
“ Andy đáng ghét lắm, hừ hừ, không được đi đâu hết, ở đó. Ân mà không thấy Andy, Ân sẽ … sẽ.. sẽ ghét Andy luôn, hừ …”
“ Khoan, nói chuyện đã …” Diệp Hạo chưa kịp nói hết thì cửa phòng lại
đóng sầm. Chớp chớp mắt, anh lại thả người nằm xuống, ôi, cuộc đời anh sao bi thảm thế này đây.
Cứ như thế cho đến khi thím Trương dọn
cơm ra bàn thì Nhạc Ân đã mở cửa cũng được 5 ngón tay, lúc nào cũng chỉ
Nhạc Ân có một điểm kì lạ, mà sáng hôm sau Diệp Hạo mới phát hiện ra.
Hôm qua, rõ ràng cô vì chuyện mấy cô bác sĩ ý tá rồi giận anh, nhưng sao vẫn ngủ một giấc mới phát tác cơn giận??
Hôm nay, anh càng không thể trả lời nổi, rõ ràng đêm qua vợ anh tỏ ra rất
thoải mái cơ mà, sao giờ đây lại giận anh nữa rồi, mà chuyện cô giận là
vì anh đã hỏi bác sĩ chuyện ‘ vợ chồng’, cô bảo chẳng phải anh từng nói
chuyện này chỉ hai vợ chồng biết thôi sao, sao anh lại hỏi người khác …
Ô, được rồi, anh sẽ nhận sai, nhưng vì sao cứ phải ngủ một giấc dậy cô
mới nhớ tới cơn giận của mình nhỉ??
Câu trả lời chỉ có thể là
…là … là do Nhạc Ân thích thì giận vậy thôi, cô vợ nhỏ khó tính luôn
muốn gây khó dễ cho ông chồng của mình mà, và hai đứa con trong bụng là
xúc tác tốt nhất. Đó là tình yêu …
…………………….
“ Tại sao cô ấy không la lên, cô ấy có sao không …?”
“ Đồ ngốc, Tiểu Ân nó sinh mổ mà, sao nó la hét được ….”
“ Tại sao họ không cho cháu vào, cháu thấy có người chồng vào phòng sinh được mà …?”
“ Đồ ngốc này, đã bảo nó sinh mổ mà, chỗ đó vô trùng sao cho cháu vào được …”
“ Tại sao lâu đến thế này, cháu thấy..”
“ Thấy cái gì mà thấy, mới có mười phút thôi …”
“ Cháu không chịu được nữa, cháu phải vào với cô ấy …”
“ Ngồi xuống đó, đừng có lộn xộn nữa, cũng sắp xong rồi đấy..”
“ Không, cháu sợ, cháu phải vào …”
“ Cái thằng này, bình tĩnh lại...”
“ Oaaaa Oaaaaaa……………”
“…..”
“Oaaaaaa Oaaaaaaaa……….”
“….”
“ Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông, một hoàng tử và một công chúa đáng yêu nhé …”
Nhạc Ân sinh vào buổi sáng. Lúc đó, trời thật đẹp và nắng cũng thật ấm áp…