Vợ Người

Chương 13 : Cô làm tốt lắm

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


"Sao bây giờ chú mới đến!" –  A Ben mừng rỡ ngước mặt nhìn lên, đôi mắt ươn ướt nước mắt của cậu lấp lánh dưới ánh đèn.



"Hủm? Sao nhóc con còn ở đây?" – Trương Hàm cũng ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi và một cơn lóc màu vàng chạy ùa đến trước mặt mình, anh ngồi thấp xuống để ngang tầm với a Ben.



"Chú chân dài sao mấy hôm rồi chú không đến chơi với a Ben! Mẹ bảo người lớn bận lắm không như trẻ con! Nhưng a Ben vẫn rất sợ không chào tạm biệt được chú chân dài!" – a Ben líu lo nói, cậu bé phúng phính đôi má có phần dỗi hờn.



"Đúng là có có việc đột xuất nên không ghé qua được!" – Trương Hàm cười lấy tay xoa xoa đầu a Ben.



"A Ben tặng chú chân dài nhé! Mai a Ben không thể đi làm với mẹ nữa nên không gặp được chú chân dài nữa!" – A Ben đưa cái cuộn giấy mà cậu nhóc đã cầm từ trưa đến giờ nhất định không chịu bỏ ra đưa cho Trương Hàm, anh mở ra xem là một bức tranh nét vẽ nghệch ngoạc của trẻ nhỏ, trong bức tranh anh nhìn ra được một người cao lớn và những con mèo nhỏ, một người lùn lùn đứng bên cạnh.



"Đây là chú chân dài, đây là a Ben và đây là mấy bạn mèo con á!" – A Ben cười tươi giải thích cho Trương Hàm, cậu nhóc đã cố gắng vẽ cả buổi sáng ngày hôm nay.



"Cảm ơn con nhé!" – Trương Hàm lại cười, anh không nghĩ mình lại được nhận một món quà như vậy, có chút cảm động nhìn bức tranh cười.



"Chú nhớ cho mèo con ăn nha!" – A Ben cười rồi đột ngột ôm cổ Trương Hàm hun cái chóc lên má anh khiến anh vô cùng ngạc nhiên – "Tạm biệt chú chân dài!" 



Hiểu Bạch đứng từ xa xa có thể nhận ra được ngay chú chân dài mà a Ben hay nhắc đến là ai và cô cũng hiểu được nguyên nhân vì sao có người lại rảnh rỗi trong giờ làm việc lại có thể ngồi chơi với một đứa trẻ như vậy. 



Hiểu Bạch cũng có phần ngạc nhiên không ngờ một người cứng nhắc, lạnh lùng như Trương Hàm lại có được gương mặt vui vẻ ôn nhu như vậy, anh còn có thể cười rất nhiều như vậy nữa thì thật sự rất rất khiến người khác không tin vào mắt mình.



"A Ben có muốn chú chân dài đưa về nhà không?" – Trương Hàm bế a Ben lên, cười tươi.



"Hoan hô... Nhưng a Ben phải đi về với mẹ, mẹ a Ben đang đợi, a Ben sẽ đi xe bus với mẹ!" – A Ben hoan hô nhưng chợt nhớ ra Hiểu Bạch nên nhanh chóng từ chối Trương Hàm. Trương Hàm nhìn theo cánh tay nhỏ bé của a Ben thầy Hiểu Bạch đứng đó nhìn anh ngạc nhiên. Trương Hàm có chút khựng lại, anh chợt hiểu ra tất cả mọi thứ vì sao cậu bé này lại muốn trở nên cao to mạnh mẽ.


"Tôi... Tôi..." – Hải Lý hơi ấp úng không biết giải thích thế nào, cưới nhau chừng ấy năm lần đầu tiên anh thấy Hiểu Bạch nổi giận như vậy, cô chưa bao giờ giận dữ như vậy đừng nói đến việc lớn tiếng quát nạt anh.



"Là mẹ... Mẹ nhớ cháu nên... Mẹ mới đi đón a Ben! Mẹ xin lỗi con!" – Bà nội a Ben cũng ngạc nhiên không kém, từ khi biết con trai mình ngoại tình bỏ rơi 2 mẹ con Hiểu Bạch, bà đã không con mặt mũi nào đến gặp Hiểu Bạch nhưng do nhớ cháu quá bà nghĩ sẽ nhanh chóng đưa về nhà chắc không có việc gì.



"Mẹ! Con... Con xin lỗi nhưng vì con quá lo lắng nên... Lần sau mẹ có nhớ a Ben cứ gọi điện con sẽ mang bé sang chơi với mẹ! Hoặc mẹ cứ ghé nhà chơi với cháu và bà ngoại!" – Hiểu Bạch có chút ngớ người, cô dù có căm giận Hải Lý đến đâu thì với mẹ chồng vẫn có rất nhiều tình cảm cũng như kính trọng.



"Mẹ cảm ơn con!" – Bà nhìn Hiểu Bạch ôn nhu có chút cảm giác tội lỗi xen lẫn.



"Con xin phép" – Hiểu Bạch nhìn thấy Trương Hàm không nói không rằng đã bế A Ben đi ra ngoài nên cô cũng nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện mà đi theo. Trong lòng Hiểu Bạch vẫn còn run lên vì lo sợ.



"Hiểu Bạch, người đàn ông đó!" – Hải Lý vội nắm lấy cổ tay Hiểu Bạch khi cô quay người bỏ đi. Hiểu Bạch có phần giật mình rút tay lại.



"Cuộc sống của tôi không còn thuộc sự can thiệp của anh nữa rồi! Xin anh tự trọng!" – Hiểu Bạch chán ghét nhìn Hải Lý người đàn ông cô từng rất thương yêu, xem như chính sinh mạng của mình mà giờ đây lại cảm thấy xa lạ đến như vậy! quả thật thời gian chính là liều thuốc chữa nỗi đau tốt nhất. cô cứ ngỡ mãi sẽ không quên tình cảm của cô dành cho anh quá lớn nhưng hôm nay cô mới biết nỗi đau đã biến tình cảm đó trở thành thù hận, yêu càng nhiều thì sẽ hận càng nhiều, đến mức chỉ là chạm tay cô cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.



"Em!" – Hải Lý có chút ngỡ ngàng, anh không ngờ người vợ cũ hiền dịu của mình lại có thể dùng ánh mắt đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như vậy, khiến sống lưng anh có cảm giác lạnh cứng, không thể nói nên lời nữa Hải Lý chỉ còn có thể nhìn Hiểu Bạch bước ra bên ngoài cùng với Trương Hàm đang bế a Ben đứng chờ chờ!



"Tôi không nghĩ cô có thể trở nên hung dữ như vậy!" - Trương Hàm khẽ nói, ánh mắt không nhìn Hiểu Bạch mà vẫn nhìn thẳng. Nếu như không thấy môi anh mấp máy cô đã nghĩ bản thân mình tưởng tượng ra.



"À... Thật ra tôi..." - Hiểu Bạch không biết nên giải thích như thế nào cho thỏa đáng. Thật sự cô cũng rất ngạc nhiên với cơn tức giận của mình. đây cũng là lần đầu tiên cô quát mắng một người như vậy.



"Cô làm tốt lắm!" - Không đợi nghe Hiểu Bạch nói, Trương Hàm chậm rãi nói.