Vợ Người
Chương 17 : Hoán đổi vị trí
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
"Tên đó ở đó bao lâu?" – Trương Hàm đứng khoanh tay dựa vào cửa bếp nhìn Hiểu Bạch, gương mặt không thể hiện cảm xúc hỏi.
"À không biết! Mà có việc gì không, giám đốc?" – Hiểu Bạch đang lúi cúi chuẩn bị nguyên liệu giật mình ngước lên, rồi hơi lúng túng nhìn quanh thấy mọi người không ai chú ý gì trả lời nhỏ giọng.
"Không tôi chỉ là muốn ăn cơm nhà!" – Trương Hàm nhíu mày trước câu trả lời của Hiểu Bạch, giọng nói có chút phật ý.
"Nếu muốn tôi nấu mang sang cho anh!" – Hiểu Bạch nhận ra được thái độ phật ý rất rõ trong giọng nói của Trương Hàm, cô khẽ mỉm cười, vẫn cúi mặt chăm chú làm việc.
"Cũng được!" – Nói xong Trương Hàm quay ra ngoài, anh khẽ mỉm cười nhưng do đã hướng lưng về phía Hiểu Bạch nên cô không nhìn thấy được. Anh biết với một người phụ nữ như Hiểu Bạch, thất bại trong hôn nhưng sẽ không còn niềm tin trong tình yêu nữa, muốn tiếp cận cô cách duy nhất chính là từ từ gần một chút khiến cô dần dần chấp nhận anh.
"Thích ăn cơm nhà đến vậy à!" – Hiểu Bạch nhìn theo bóng lưng của Trương hàm tự nói một mình.
.....
Mỗi ngày Hiểu Bạch đều cố ý nán lại nhà hàng trễ một chút để tránh phải chạm mặt với Hải Lý ở nhà, lúc nào cô về anh anh cũng đã đi ngủ rồi.
"Chào anh, tôi rất mừng khi vợ tôi có một người sếp tốt như anh vậy, đi làm trễ còn đưa về tận nhà!" – Vì nhiều ngày liền Hải Lý đã không gặp được Hiểu Bạch nên hôm nay anh cố ý thức và xuống dưới nhà đợi cô. Vừa nhìn thấy xe hơi đỗ lại, Trương Hàm ra mở cửa cho Hiểu Bạch xuống xe, hai người do tiếp xúc lâu ngày đã trở nên không còn ngượng ngùng cũng như xa cách nữa, mà trái lại còn có thể nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"Anh làm gì ở đây giờ này!" – Hiểu Bạch nhíu mày nhìn Hải Lý.
"Ở đây để đợi em và nhận ra sếp của em thật sự quá tốt nhỉ?" – Hải Lý nhìn Hiểu Bạch rồi nghiến răng nói, giọng nói anh rung lên khiến người nghe có thể cảm nhận thấy rất rõ anh đang kiềm nén giận dữ rất nhiều.
"Cảm ơn anh! Anh về trước đi!" – Hiểu Bạch nhìn Hải Lý rồi quay sang nói với Trương Hàm, cô mỉm cười tiễn anh.
"Đi về với em đi, nhà chúng ta đang đợi, nơi đó em tin anh sẽ nhớ lại mọi chuyện. Đi với em anh nhé!" – Sophia ra sức kéo Hải Lý, anh như người mất hồn nhìn xoáy và bức ảnh cưới trên tay, anh gần như mất ý thức cứ để mạnh Sophia lôi kéo mình đi, đầu anh rất đau, có những hình ảnh mờ ảo thoát ẩn thoát hiện, anh không rõ được hình ảnh đó là cái gì nhưng bản thân anh thật sự rất rất hoang mang anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
........
Trương Hàm đứng trước cửa trong bộ trang phục thoải mái chứ không gò bó như mọi ngày với vest thay và đó là áo thun nhìn anh thật sự không quen.
"Anh đến đây làm gì mà sớm vậy?" – Hiểu Bạch mất 1 phút mới hoàn lại được thần nói với anh.
"Cuối tuần nên đưa a Ben đi khu vui chơi chứ, chiều em còn đi làm nên chúng ta phải tranh thủ!" - Trương Hàm cười ôn nhu đi vào nhà tiến đến phòng a Ben gọi cậu bé dậy! Hiểu Bạch ngẫn ngơ nhìn theo Trương Hàm.
"Mẹ a Ben hư ghê giờ này còn không chuẩn bị nhanh lên chúng ta sẽ bỏ mẹ ở nhà nhé!" – Trương Hàm nói với a Ben khi cu cậu vừa ngáy ngủ vừa dụi mắt nhưng miệng lại líu lo vui mừng vì được dẫn đi chơi.
"Ah" – Hiểu bạch nhìn mình một lượt rồi nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa lại! Cô quên mất mình lại đi ra trong cái bộ dạng như vậy cơ chứ, thật sự quá xấu hổ. Cô nhanh chóng sửa soạn đi ra ngoài thấy Trương Hàm đang cho a Ben ăn bánh mì sandwich với mức đậu phộng và uống sữa. Hai người vui vẻ hý hửng nói chuyện với nhau.
Ba người cùng nhau đi công viên giải trí chơi, nếu như người nào nhìn vào có thể hiểu nhầm nhà 3 người hạnh phúc với nhau.
"Chạy nhanh lên nhanh lên nào!" – A Ben nắm tay Trương Hàm kéo đi đến nơi chơi tàu điện đụng, Trương Hàm cười quay lại nắm tay Hiểu Bạch cười ôn nhu với cô và kéo cô chạy cùng. Hiểu Bạch nhìn bàn tay của mình nằm gọn trong bàn tay của người đàn ông phía trước ấm áp và bình yên đến lạ, cảm thấy bản thân vô cùng an toàn được bảo vệ.