Vợ Người
Chương 7 : Tiễn Phật đến Tây Thiên
Ngày đăng: 21:45 18/04/20
Người đàn ông lạ mặt bận sơ mi trắng đó thở dài một hơi rồi giúp đỡ Hiểu Bạch, anh cảm nhận được sự run rẩy của người phụ nữ. Anh không thích dính dáng đến những chuyện gây phiền phức nhưng vì ban nãy bên trong quán rượu bản thân anh bị chú ý bởi người phụ nữ cô đơn uống rượu một mình, cô đã khóc rất thương tâm rồi lại cười chua chát. Phải bị tổn thương rất nhiều cho nên mới có những biểu cảm như vậy, biểu cảm đó với anh vô cùng quen thuộc, khi còn bé đã không ít lần anh nhìn thấy ở mẹ mình, bà thường uống rượu một mình đêm khuya rồi cũng như cô gái này khóc rồi cười. Những ký ức đó của anh đã khiến anh có thể kiềm nén cơn thịnh nộ khi cô nôn mọi thứ lên người anh, cũng chính điều đó khiến anh không thể làm ngơ trước việc cô bị ức hiếp. Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Hiểu Bạch, sự run rẩy truyền đến trong cái nắm tay của cô. anh biết được người phụ nữ này thật sự rất cần anh lúc này.
Hiểu Bạch ngồi tạm ở ghế phụ của xe hơi, anh chạy đi lấy một ly nước giải rượu bên trong tiệm 24/7 bên đường, quay trở lại thì người phụ nữ trước mặt anh đã ngủ ngon lành không biết gì nữa. Lâm Trương Hàm, có phần hơi lúng túng,anh không ngờ người phụ nữ này lại ngủ mất, càng không biết vì sao mình lại dính vào cái việc phiền phức như thế này nữa. Có phần hơi khó chịu đóng mạnh cánh cửa, nhưng người con gái đang ngủ say sưa vẫn không mảy may thức dậy.
Trương Hàm lái xe chạy đi, anh không biết mình nên lái xe đi đâu cũng không biết làm gi, cứ thế mà lái đi. Dừng lại bên bờ biển, trước mặt Trương Hàm là một bãi biển rộng lớn đang rì rào đỗ vào bãi đá!
"Đừng đi! Đừng đi!" – Hiểu Bạch, nói mớ trong mơ khiến Trương Hàm có phần chú ý quay sang tưởng cô thức dậy, nhưng trước mặt anh vẫn là người phụ nữ say rượu đang ngủ ngon lành, nhưng gương mặt cô lại vô cùng khắc khổ và đau lòng, trên gương mặt có chút sương gió của cuộc đời có dòng nước mắt cứ lăn dài.
"Làm gì mà uống nhiều đến như vậy!!" – Trương Hàm lắc đầu nhìn Hiểu Bạch đang ngủ ngon lành.
.......
"Anh..." – Hiểu Bạch bị nắng chiếu vào mắt nên tỉnh giấc dậy, khung cảnh trước mắt làm cho cô giật mình, hoang mang không hiểu mình đang ở đâu, đang trong hoàn cảnh nào, nhìn sang bên cạnh thấy một người đàn ông lạ mặt đang dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành. Đầu Hiểu Bạch đau như búa bổ cô cố gắng nhớ lại những chuyện đêm qua nhưng mọi thứ lại có phần hơi nhạt nhòa.
Tiếng la của Hiểu bạch khiến cho Trương Hàm tỉnh giấc, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là người phụ nữ say rượu ngày hôm qua đang dùng 2 tay ôm đầu vỗ vỗ, cô hoang mang mở toang đôi mắt nhìn anh.
"Cô tỉnh rồi đó hả?" – Trong giọng nói có một chút gì đó hơi khó chịu, Trương Hàm ngồi thẳng người dậy dùng tay nắn nhẹ sau cổ của mình. Do ngủ ngồi cả đêm nên cổ anh có chút nhức mỏi.
"Tôi đang ở đâu?" – Hiểu Bạch ngập ngừng lên tiếng hỏi.
"Trong xe của tôi!"
"Không ý là chúng ta đang ở đâu? Và sao tôi ở đây?" – Hiểu Bạch vẫn còn ấn 2 bên thái dương, đầu cô đau như búa bổ, cô không ngờ sau khi say xỉn thì đầu lại đau nhiều đến như vậy!
"Mời ông vào nhà!" – Ngọc Nhi mời người luật sư vào nha.
"Tôi là cô Ôn!" – Hiểu Bạch đi lấy bìa hồ sơ và đặt xuống bàn trước mặt, mặt mày vô cùng căng thẳng – "Tôi vẫn chưa kí vì tôi muốn thêm và bỏ một vài điều!"
"Vâng vậy cô có thể nói ra yêu cầu tôi sẽ nói lại với ông Mạnh"
"Thứ nhất, tôi không cần phụ cấp nuôi con của anh ta, nói với anh ta con tôi, tôi có khả năng nuôi nó. Thứ hai, các của cải khác anh a cứ lấy tôi không quan tâm. Thứ ba, con tôi sẽ chỉ có một mình tôi vừa là ba vừa là mẹ từ nay anh ấy không có quyền quyết định bất kì thứ gì liên quan đến nó nữa!" – Hiểu Bạch nói một hơi dài như sợ bị cắt ngang vậy.
"Cậu điên hả, trợ cấp phải lấy chứ!" – Ngọc Nhi nghe vậy la toáng lên, cô biết tiền của người đàn ông xấu xa thì cũng không sạch sẽ gì nhưng với hoàn cảnh thất nghiệp hiện nay của Hiểu Bạch thì làm sao có khả năng nuôi A Ben mà không nhận quyền trợ cấp.
"Cô Ôn, ông Mạnh có dặn bất kì yêu cầu nào của cô ông ấy cũng sẽ chấp nhận, riêng trợ cấp, ông ấy sẽ vẫn gửi vào tài khoản cho a Ben, còn dùng hay không là tùy cô mà thôi! Ông ấy muốn chuyện này được kí kết nhanh chóng!"
"Cần gì phải gấp gáp đến như vậy!" – Hiểu Bạch cười cay đắng, anh ta không muốn kéo dài thêm quan hệ vợ chồng này thêm bất kì một ngày nào, trái tim Hiểu Bạch đã vô cảm chỉ còn cảm thấy chua xót mà thôi.
"Được!"
"Tôi sẽ gửi cô 1 bản mẫu trước vào ngày mai! Nếu không có gì thay đổi thì đầu tuần sau thứ hai chúng ta sẽ có buổi chính thức hủy giấy kết hôn của hai người tại văn phòng hộ tịch, xin cô Ôn nhớ và đến đúng giờ! Tôi xin phép" – Luật sư đứng lên và nhanh chóng xin phép đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng ông ấy khuất sau cánh cửa Hiểu Bạch khẽ thở dài, một mối quan hệ nói chấm dứt là chấm dứt không một chút do dự, vợ chồng đầu ấp tay gối mà nói buông tay lại dễ dàng đến như vậy hay sao.
......