Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 10 : Trả giá
Ngày đăng: 06:34 30/04/20
Sau khi ra khỏi biệt thự, vẻ mặt của Thịnh Trình Việt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, cùng với sự dịu dàng vừa rồi giống như là hai người.
Tiêu Mộc Diên nhìn biểu cảm thay đổi trong nháy mắt của Thịnh Trình Việt, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, trên thế giới quả thực có người trở mặt nhanh như vậy hay sao?
"Tổng giám đốc Thịnh, tiền thưởng của tôi..."
"Đến phòng kế toán của công ty lĩnh đi." Anh lãnh đạm nói, trong giọng nói dường như còn chứa một tia mất kiên nhẫn, người phụ nữ này có thể đừng mở miệng ngậm miệng đều là tiền hay không?
Tiêu Mộc Diên ngược lại không quan tâm đến sự mất kiên nhẫn của Thịnh Trình Việt, cái cô quan tâm là anh sẽ cho cô bao nhiêu tiền? Dựa theo lời anh nói, vậy biểu hiện của cô hôm nay có phải đã xem như qua ải rồi hay không, cô còn nhớ rõ lúc ấy anh giơ “hi” với cô, ba triệu thêm hai triệu, vậy là năm triệu rồi. Hơn nữa bộ quần áo này của cô nếu bán đi, kiểu gì cũng phải được thêm mấy chục triệu.
Cô hôm nay thật là kiếm lớn mà, chờ cô gom góp được ít tiền, một thời gian nữa sẽ vào nhà tù thăm ba. Cho dù cô đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba, nhưng suy cho cùng ông ta cũng là ba cô, dưỡng dục cô mười tám năm. Bất kể đến lúc đó cần bao nhiêu tiền, cô cũng sẽ chuộc ba ra ngoài.
"Tổng giám đốc Thịnh, xin hỏi tiền làm thêm giờ hôm nay là bao nhiêu?" Tiêu Mộc Diên bất ngờ hỏi, tính một chút hôm nay có thể kiếm được bao nhiêu, sau này nếu như còn gặp chuyện như vậy cô nhất định sẽ còn đi tiếp, Mộc Diên cô sẽ không làm khó với đồng tiền.
Thịnh Trình Việt đột nhiên thắng xe gấp, người phụ nữ này vẫn còn đang hỏi tiền hay sao? Chẳng lẽ cô không phát hiện anh không vui hay sao?
"Cô muốn bao nhiêu tiền?" Thịnh Trình Việt đột nhiên sáp lại gần Tiêu Mộc Diên, hơi thở lạnh lùng vờn quanh cô, ngũ quan như điêu khắc cũng bao trùm một tầng lạnh lùng.
Tiêu Mộc Diên nghiến răng. Bỏ đi, không so đo với Thịnh Trình Việt, chỉ cần anh đưa tiền là được, cô có thể vì tiền mà nhẫn. Vừa chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện váy cô đã bị rách một đường thật dài, lộ ra đến bắp đùi.
Tiêu Mộc Diên cả kinh, vội vàng giơ tay sờ vào vệt rách dài, cô ngồi thụp xuống đường trong lòng đau như cắt. Mấy chục triệu của cô cứ như vậy mà biến mất!
Bất ngờ, một áo khoác âu phục màu đen bay về phía cô, trực tiếp đắp trên đùi của cô, sau đó chiếc Lamborghin nổi bật phiên bản hạn chế kia cũng như vậy mà biến mất…
Trong lòng cô không khỏi khinh bỉ, thật là một ác ma, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, lại để cô một phụ nữ yếu đuối giữa xa lộ như vậy rồi đi mất, không phải chỉ là một bạt tai thôi sao? Loại đàn ông háo sắc như anh, hẳn cũng nhận bạt tai không ít lần đâu nhỉ.
Vừa nghĩ vậy vừa tức giận đứng lên, lấy áo khoác Thịnh Trình Việt ném cho buộc ngang eo, cô tiêu sái rời đi. Chỉ là thỉnh thoảng không nhịn được mà xoa xoa cái mông, té đến nở hoa luôn rồi.
Chịu đựng cái mông đau, cô đến công ty đi tìm kế toán lãnh lương. Năm mươi triệu. Wow, cô kích động đến chảy nước mắt, nhưng thật ra là cái mông đau đến chảy nước mắt, đúng là không uổng công bị té mà, số tiền này cũng đáng, phải ôm thật chặt trong tay.
Một buổi chiều không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt, cô cũng ôm tiền thầm vui một buổi chiều.
Buổi tối, Tiêu Mộc Diên quyết định dắt theo hai đứa nhỏ cùng Trương Bân Bân đi ăn một bữa, mặc dù bộ lễ phục đắt giá đó đã hỏng, nhưng lấy về được năm mươi triệu cũng đủ khiến cho cô vô cùng sung sướng.