Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 217 : Anh sẽ đuổi kịp em

Ngày đăng: 06:37 30/04/20


Sau lưng truyền đến tiếng nói kinh ngạc vui vẻ, Trương Bân Bân kéo Âu Vũ Đình cười vui vẻ đến trước mặt Tiêu Mộc Diên.



Đến bây giờ, cô ấy vẫn hơi ngại, hạ xuống bàn tay đang ôm trên người Âu Vũ Đình. Âu Vũ Đình lại giữ chặt tay cô ấy lại, không cho cô ấy bỏ tay ra.



Trương Bân Bân mặt ngại ngùng, Tiêu Mộc Diên cũng vui thay cho bạn thân. Chỉ là Thịnh Trình Việt lại ôm chặt Tiêu Mộc Diên hơn, ánh mắt đầy địch ý nhìn Âu Vũ Đình.



Nếu như nhớ không nhầm thì người phụ nữ của anh suýt chút đã gả cho tên đàn ông này.



“Này này này, đừng căng thẳng như thế chứ.” Âu Vũ Đình bật cười, trước đây anh rất yêu Tiêu Mộc Diên thật, nhưng giờ đây đã có Trương Bân Bân rồi.



Tiêu Mộc Diên cũng có chút quẫn bách, vặn vặn cánh tay Thịnh Trình Việt sau thắt lưng.



Thịnh Trình Việt ăn đau, thế nhưng vẫn không chịu buông tay.



“Chỉ hai người đến đây hẹn hò sao?” Trương Bân Bân nhìn trái ngó phải, không thấy ba nhóc con.



Tiêu Mộc Diên lắc đầu cười nói: “Sao thế được? Mấy đứa trẻ rất dính người đấy.” Cô miệng thì chê phiền, thực ra trong lòng lại rất thích.



“Nguyệt Nguyệt ngửi thấy mùi nói xấu, được, mẹ lại dám nói Nguyệt Nguyệt dính người.” Nguyệt Nguyệt sải chân ngắn chạy lên, ôm chặt eo Tiêu Mộc Diên.



Trẻ con bảy tuổi nói nhỏ cũng không còn nhỏ nữa, đã đứng đến ngực Tiêu Mộc Diên rồi, dù cho cô có giữ được thì cô bé xông lên lực cũng rất mạnh.



“Không quấn người, không quấn người, Nguyệt Nguyệt mãi là tiểu thiên sứ của mẹ.” Tiêu Mộc Diên mắt cong cong cười, tình mẫu tử làm cô càng xinh đẹp động lòng hơn.



Mà Nguyệt Nguyệt bảy tuổi cũng rất duyên dáng yêu kiều, mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng đã là tuyệt sắc rồi, không khó tưởng tượng cô bé mười tám tuổi thì sẽ làm điêu đứng bao nhiêu thiếu niên.



Trương Bân Bân nhìn thấy cũng cảm động, cô ấy nhỏ giọng nói với Âu Vũ Đình: “Đình, chúng ta cũng sinh một đứa con được không, sau đó cho nó lấy Nguyệt Nguyệt.”




Tuấn Hạo cũng thừa nhận đối thủ này, giơ tay ra bắt lấy, kết quả cả hai tay đều bị Nguyệt Nguyệt nắm lấy.



Cô bé hết cách, sau đó bày ra một khuôn mặt cười.



Trong phút chốc, mọi người ở đó như bị dừng hình.



“Hai anh, chúng ta về nhà thôi.”



Tuấn Hạo và Viễn Đan biết đây là dấu hiệu trước khi Nguyệt Nguyệt nổi giận, vẫn là không chọc giận cô bé thì hơn.



Ở một góc trong đám người, có một đứa trẻ bộ dáng giống như ăn xin quan sát tất cả, trong con ngươi tăm tối chứa sự chua xót, không cam tâm, còn có … ngưỡng mộ.



Dưới ánh chiều tà, bóng của một gia đình cứ kéo dài mãi dài mãi.



“Chồng à, anh nói xem em gả cho anh có phải có chút tuỳ tiện không?”



Thịnh Trình Việt nghe nói thế đôi con ngươi có chút trùng xuống: “Chỗ nào tuỳ tiện chứ?” Hôn lễ xa hoa long trọng cho cô trở thành đối tượng ngưỡng mộ của con gái cả thành phố này, trừ phi … “Em có phải cảm thấy chúng ta chưa đi tuần trăng mật nên chưa hoàn chỉnh không? Đợi qua một thời gian nữa hết bận anh sẽ đưa em đi.”



Tiêu Mộc Diên lắc đầu, thời gian gần đây, Thịnh Trình Việt vì dành thời gian ở bên họ mà đã làm việc rất nỗ lực rồi. Mặc dù anh ra quyết định rất dứt khoát, nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ.



“Ý của em là, chúng ta hình như chưa trải qua quá trình yêu đương trọn vẹn như các cặp đôi bình thường khác. Ví dụ như anh vẫn còn chưa theo đuổi em. Khoảng thời gian em mất kí ức đó không tính, đừng quên bên cạnh anh vẫn còn một vị hôn thê đó.” Tiêu Mộc Diên giống như nghĩ đến chuyện gì, lại bổ sung thêm một câu.



Đây là yêu cầu gì chứ? Yêu đương là cái quái gì vậy? Cho dù là Cao Ngọc Mai anh cũng chưa từng theo đuổi, bình thường vẫn là nên làm việc thì làm việc, nên ăn cơm thì ăn cơm. Thịnh Trình Việt thật sự thấy có chút mơ hồ đối với điều kiện của Tiêu Mộc Diên, thế là dùng lời trực nam của anh nói.



“Vậy em chạy đi, anh nhất định sẽ đuổi kịp em.”