Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 219 : Nhân tài

Ngày đăng: 06:37 30/04/20


Tuy rằng không cần không cần phải đích thân quản lí công ti, nhưng hội nghị thường lệ mỗi tháng, Tiêu Mộc Diên đều sẽ tham dự.



Cô mặc áo quần bình thường, giày cao gót đi từng bước phát ra tiếng, nhân viên trong công ti cũng chào hỏi thân thiện với cô.



Việc đầu tiên làm khi đến văn phòng là xem bảng báo cáo tình trạng kinh doanh thời gian này. Cô thường xem báo cáo vào buổi sáng, buổi chiều tổ chức hội nghị.



Vốn dĩ nơi này luôn yên tĩnh, nhưng qua một lúc, cửa không có tiếng gõ đã thấy một thanh niên đi vào.



Người thanh niên trông như 26 27 tuổi, mang đôi mắt đầy tính văn nghệ, đầu tóc bết bát, quần áo cũng không chỉnh tề, nhìn như có chút lôi thôi……



“Cô là quản lí mới đến đấy à?” Giọng anh ta có chút chán chường, còn có bất mãn.



Giọng của người thanh niên rất nhỏ, Tiêu Mộc Diên không hề nghe rõ, cho đến khi anh ta giương vành mắt to mà đen đi đến trước mặt cô.



Tiêu Mộc Diên ôm ngực, giật mình, lại bị hất vào mặt một bản vẽ.



“Đây là bản tôi mới sửa, mau mau phê chuẩn đi, tôi đã hai ngày không chợp mắt rồi.”



Ngữ khí này rất không tốt. Nhưng Tiêu Mộc Diên cũng không so đo nhiều, nhìn lướt qua, chẳng giống anh ta chút nào, bản vẽ này rất sạch sẽ, mạch lạc rõ ràng. Đương nhiên, nếu không phải anh ta cứ ở bên cạnh líu ríu không ngớt, chắc sẽ được thêm điểm.



“Cô nói xem chúng ta phấn đấu hai ba mươi năm, khó khăn lắm với vào được tập đoàn Thịnh Thế, cô nói, tại sao lại phải làm việc thay cho người phụ nữ của ông chủ?” Người đàn ông mỗi lần nghĩ đến điều này, lửa giận lại lớn hơn bình thường.



“Cái gì?” Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không hiểu được thanh niên này đang nói cái gì.



Thanh niên nghĩ chắc Tiêu Mộc Diên mới đến, không hiểu lắm, liền hỏi: “Lúc cô mới đến Thịnh Thế không phải là cũng muốn đạt được thành công gì đó chứ, ví dụ như chở thành giám đốc thiết kế, trèo lên đỉnh cao cuộc đời?”




Tiêu Mộc Diên hiển nhiên sẽ không vì lời nói của Tống Nhật Huy mà không vui, tên nhân tài này so với phế thải có gì khác biệt?



“Vợ, em hình như không vui, ai động vào em vậy?” Thịnh Trình Việt nhìn sắc mặt của Tiêu Mộc Diên, thấy hình như không đúng.



“Còn có ai, đương nhiên là anh rồi.”



“Anh?”



“Đúng vậy.” Cô véo một cái lên cánh tay anh.



Thực ra cô thấy mình vô cớ gây sự, cũng lo Thịnh Trình Việt sẽ tức giận.



Nếu là mấy năm trước, Thịnh Trình Việt tất nhiên tức giận, nhưng bây giờ, cô chỉ cần cười lấy lòng, anh liền nhỏ giọng hỏi. “Là vì tối qua làm em mệt chết rồi sao?”



Tiêu Mộc Diên nghe vậy, đánh càng mạnh hơn.



Thịnh Trình Việt nắm lấy tay cô, khóe môi khẽ cười, khắp mặt là sủng nịnh. “Được rồi, đi ăn trước đã, ăn no rồi có sức rồi em lại đánh anh tiếp.”



Thịnh Trình Việt dẫn Tiêu Mộc diên đến một nhà hàng, ga lăng mà kéo ghế cho cô.



Đối mặt với Thịnh Trình Việt dịu dàng, Tiêu Mộc Diên hoàn toàn không dám gắn anh của bây giờ với của trước kia.



“Thịnh Trình Việt, anh như thế này sẽ chiều hư em đấy.”