Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 24 : Khẩu vị của anh nặng như vậy sao

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Đôi mắt của Thịnh Trình Việt lạnh lùng mà sâu thẳm, toàn thân như phát ra sự lạnh lẽo, khóe môi anh mím chặt lại, khiến người khác vừa nhìn là thấy rõ anh đang không vui, người phụ nữ này nói chuyện thật mạnh miệng, cô không nên nói chuyện ngang ngược như vậy trước mặt anh.



"Nếu anh không để em đi thì sao?" Nếu cô muốn bỏ đi như vậy thì anh sẽ không cho cô đi, anh đợi cô cầu xin anh, anh rất muốn xem cô có thể ngang ngược bao lâu, rốt cuộc là sự ngoan cường của cô lợi hại, hay sức mạnh của anh lợi hại.



Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, sao cứ nhìn anh là có cảm giác phiền phức thế này? Anh không cho cô rời khỏi mà còn nói chuyện như thể mình đang làm đúng.



"Ý của tổng giám đốc Thịnh là gì? Muốn tước đoạt sự tự do của người khác sao? Tôi sẽ tố cáo anh." Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt rồi nói không chút sợ hãi, cô phát hiện, cô thật sự rất ghét người đàn ông này, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ ghét một người đến mức này.



Cô muốn tố cáo anh? Đây là lần đầu tiên trong đời anh nghe được câu nói này, người phụ nữ này quả nhiên xuất sắc, đến câu đó cũng nói ra được. Một bóng dáng cao lớn ập đến, bất ngờ bao trùm lấy Tiêu Mộc Diên, anh nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười hệt như ác ma.



Tiêu Mộc Diên giật mình lập tức lùi về sau, đến khi cơ thể chạm vào cửa, không thể lùi được nữa, trong ánh mắt ngoan cường của cô cuối cùng cũng thoáng qua vẻ sợ hãi.



"Tổng giám đốc Thịnh thường đối xử với phụ nữ đã có chồng như vậy sao? Khẩu vị của tổng giám đốc Thịnh quả là đặc biệt." Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, trong ánh mắt dường như hiện rõ sự khinh thường.



Vì câu nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt đột nhiên dừng chân lại, anh xuýt chút quên mất cô là người mẹ đã có hai con, cô ắt hẳn phải có chồng, vừa nghĩ đến đây, trong lòng anh xuất hiện một sự mất kiên nhẫn.



"Nếu chồng em yêu em, sao lại để một người phụ nữ như em ra ngoài bôn ba?" Trong lòng anh bỗng thấy xúc động, anh muốn biết chồng cô là người đàn ông như thế nào.



Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại đột nhiên nhắc đến chồng cô, trong lòng cô cảm thấy chua xót, vì cô không có chồng, nên mới để anh ức hiếp cô như vậy, nếu cô có chồng, chồng cô nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô.



Cô đột nhiên có một suy nghĩ, có phải cô nên đi xem mắt tìm một người chồng hay không, như vậy sẽ không còn ai nói con cô là con hoang, đúng, cứ quyết định như vậy, đợi cô vào thăm ba cô trở về, cô sẽ đi xem mắt.



"Đó là chuyện của tôi, không cần tổng giám đốc Thịnh quan tâm." Tiêu Mộc Diên ngẩng cao đầu nói, cô bây giờ đang đợi anh mở miệng cho cô rời khỏi đây, cô sẽ từ chức, sau này sẽ không bao giờ bước vào đây một bước nào nữa.




"Đúng vậy, bốn tỉ, không được thiếu một xu nào!" Đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Thịnh, ông ta không dám tự ý thay đổi, ông ta vẫn muốn giữ bát cơm của mình.



Tiêu Mộc Diên thất vọng trở về, bốn tỉ, dù cô có bán mình cũng không có nhiều tiền như vậy, trong đầu cô lúc này đột nhiên nghĩ đến Thịnh Trình Việt, anh từng nói, nếu cô cần tiền, có thể tìm đến anh! Nhưng cô cũng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó, người giống như Thịnh Trình Việt, chỉ biết sỉ nhục cô.



"Viễn Đan, anh đang làm gì thế?" Nguyệt Nguyệt trừng to mắt nhìn Viễn Đan đang chơi máy tính, thật sự không biết ngày nào anh hai cũng nhìn chằm chằm vào máy tính để chơi cái gì?



Viễn Đan nhìn Nguyệt Nguyệt, sau đó lại nhìn sang máy tính của mình, không hề quan tâm đến sự buồn chán trên gương mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt.



"Con nít thì qua kia chơi đi, đừng làm phiền anh hai kiếm tiền." Viễn Đan vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, cổ phiếu của cậu tăng giá rồi, nếu bây giờ bán ra có thể kiếm vài chục triệu.



Nguyệt Nguyệt uất ức bĩu môi.



"Mẹ không có nhà, dì Bân Bân cũng không có nhà, em rất đói!" Nói xong đôi mắt long lanh của Nguyệt Nguyệt cũng trào nước mắt.



Viễn Đan chỉ có thể đứng dậy, nhìn Nguyệt Nguyệt đang rưng rưng nước mắt mà lắc đầu bất đắc dĩ.



"Hài, con gái thật phiền phức." Vừa nói, Viễn Đan vừa kéo tay Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài.



"Nhưng mẹ cũng là con gái." Nguyệt Nguyệt vừa đi vừa không kiềm được mà nói, đợi mẹ trở về cô bé sẽ tố cáo Viễn Đan, dám nói mẹ phiền phức.



"Anh biết, mẹ cũng rất phiền phức, thích càm ràm, nhưng mà mẹ mạnh mẽ hơn em một chút." Viễn Đan dù đang phân trần cũng không quên trêu chọc Nguyệt Nguyệt.