Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 248 : Vị khách đến có mục đích
Ngày đăng: 06:38 30/04/20
Đứa nhỏ đột nhiên vui vẻ chạy đến ôm chân Thịnh Trình Việt, gọi tiếng ba rất rõ ràng.
Mọi người trong phòng bị dọa cho rớt quai hàm.
Nguyệt Nguyệt với phong thái của chị lớn chạy đến trước mặt đứa nhỏ, cô bé định sờ đầu cậu bé, nhưng đầu cậu lại đội chiếc mũ bẩn kia, nên cô bé chỉ có thể ngượng ngập thu tay về.
Cô bé nói: “Tớ biết là cậu đang rất nhớ ba mẹ của mình, vậy nên khát khao muốn gặp họ. Nhưng, ba mẹ không thể nhận vơ được đâu, ba mẹ ruột của cậu sẽ giận đó.”
Đứa nhỏ hất tay Nguyệt Nguyệt ra, nhất quyết ôm lấy chân Thịnh Trình Việt: “Ba chính là ba con, con rất hay nhìn thấy hình của ba trong phòng của mẹ.”
Thịnh Trình Việt có chút sững sờ, kể từ sáu năm trước sau khi gặp được Tiêu Mộc Diên, anh chưa từng động vào người phụ nữ nào khác, sao lại có thể có một đứa con lớn như vậy chứ?
“Nhóc con, con nhận nhầm rồi.”
Lời nói của Thịnh Trình Việt hoàn toàn khiến cho đứa nhỏ nổi giận: “Con biết ba là Thịnh Trình Việt, là người yêu mẹ con nhất trên đời này.”
“Cậu nói láo, người ba tớ yêu nhất là mẹ tớ.” Nguyệt Nguyệt vừa bị đẩy ra cũng có chút giận dỗi, nhưng cô bé nhất định không thể chấp nhặt với một người đáng thương, nhưng những lời mà cậu ấy nói sau đó, khiến cô bé không thể không bực.
“Cậu bé, mẹ của con là ai?” Tiêu Mộc Diên ép mình phải bình tĩnh. Mấy năm nay, người mà Thịnh Trình Việt yêu nhất chỉ có một người, nếu tên sai, vậy thì đứa trẻ này chắc là nhầm lẫn rồi. Nhưng...
“Mẹ tôi tên là Cao Ngọc Mai, tôi biết ba tôi trước đây đã phái rất nhiều người đi tìm mẹ tôi, nhưng mẹ tôi dẫn theo tôi đi trốn.”
“Còn không phải do lỗi của mấy người sao? Mẹ của tôi đâu có giống mẹ của mấy người sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, nuôi mấy người khỏe mạnh như vậy. Mẹ của tôi là thiên kim đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, các người có biết mấy năm nay mẹ tôi nuôi tôi khổ sở thế nào không? Nhưng mấy người lại chiếm nhà chiếm đất của người khác, chiếm lấy ba của tôi, ăn cơm của tôi, mấy người sống tốt như vậy, tất cả đều là do tôi nhường mấy người đấy.”
“Đúng là nếu không để bổn thiếu gia ra tay, cậu sẽ nghĩ tôi dễ bắt nạt!” Viễn Đan sắn tay áo lên, đẩy mạnh đứa nhỏ.
Nguyệt Nguyệt không đỡ cậu dậy, ngược lại nhìn cậu từ trên cao xuống: “Nói đùa kiểu gì vậy, mẹ tôi sinh ra nghèo khó đúng không sai, nhưng ít ra sẽ không để chúng tôi phải ăn mặc rách rưới, sẽ khiến chúng tôi ăn no mặc ấm, cậu nhìn cậu xem, dáng vẻ như chẳng có mẹ thương yêu vậy.”
“Cậu vì mẹ cậu như vậy, cậu nhìn mẹ cậu xem, vàng bạc đầy người, bộ dạng quý tộc xa hoa, cậu kéo bà ta ra đường xem, nếu có ai nói hai người là mẹ con, tôi đâm đầu xuống đất cho cậu xem.”
Nghe lời Nguyệt Nguyệt nói, mặt Cao Ngọc Mai trắng đi vài phần, cô ta thật sự không nghĩ đến chuyện này, cô ta nhìn Thịnh Trình Việt chân thành: “Trình Việt, hãy tin em em không cố ý đâu, em chỉ không biết nên chăm con thế nào thôi. Nhưng đứa con này thực sự là của anh, nếu không anh có thể đi xét nghiệm DNA.”
“Không thể nào, đứa trẻ này không thể nào là con tôi được.” Thịnh Trình Việt chắc như đinh đóng cột.
Cao Ngọc Mai đột nhiên thấy uất ức: “Tuy em làm mẹ không tròn, nhưng anh không thể phủ nhận đứa nhỏ này là con anh được.”
“Vậy nên hôm nay cô đến đây để làm gì? Muốn đem con đi sao?” Tiêu Mộc Diên hiếm khi bình tĩnh như thế này, cô nhìn đứa trẻ cảm thấy có chút đáng thương.
Lúc Cao Ngọc Mai đính hôn với Thịnh Trình Việt, đứa trẻ này vẫn chưa xuất hiện, nếu như lúc đó xuất hiện, có phải cô đã sớm rút lui rồi không? Tại sao đến giờ khi bọn họ kết hôn rồi, tại sao lại đột nhiên đem con đến đây.
Nếu nói Cao Ngọc Mai đến mà không có mục đích gì, rất tiếc, cô không tin.