Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 44 : Âm thầm ra tay
Ngày đăng: 06:35 30/04/20
“Anh Vân, em sống một mình suốt sáu năm, em đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé luôn khiến anh lo lắng như trước kia nữa đâu, nên anh Vân không cần phải lo cho em.” Tiêu Mộc Diên nói như vậy là muốn từ chối Trương Vân Doanh, cô không muốn nợ tình nghĩa của bất cứ người nào, bởi vì nợ bất cứ thứ gì thì cũng phải trả lại.
Trương Vân Doanh còn định nói thêm gì đó nhưng điện thoại của anh ấy lại vang lên lần nữa, xem ra cuộc họp này rất khẩn cấp, anh không thể làm gì khác, vì vậy không nói gì nữa.
“Vậy em phải cẩn thận một chút, anh đi trước đây.” Trương Vân Doanh vừa dứt lời thì lập tức rời đi, có lẽ cô nói đúng, cô không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi, cô sẽ tự bảo vệ được chính mình.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, khi cô quay đầu nhìn về phía Trương Vân Doanh thì Trương Vân Doanh cũng đúng lúc quay đầu đi, cứ như vậy, hai người bọn họ đều không nhìn thấy đối phương, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng lưng thẳng tắp của Trương Vân Doanh mà thôi. Bóng lưng của anh ấy cao lớn, anh tuấn, thẳng tắp… thân hình của anh hoàn mỹ như vậy, nhưng từ giờ về sau cô không còn bất cứ liên quan nào với sự hoàn mỹ này nữa rồi.
Âu Đan nhìn Trương Vân Doanh rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ, ha ha, người đàn ông này cuối cùng cũng rời đi, cô ta có cơ hội thừa nước đục thả câu rồi, hừ, để xem bây giờ còn ai có thể cứu được Tiêu Mộc Diên nữa.
Tiêu Mộc Diên đang nhìn ra biển thì đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu mình tối sầm lại, trong lòng cô bỗng dâng lên dự cảm không tốt, ngay giờ phút đó, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Âu Đan nhếch miệng cười, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộc Diên, nụ cười của cô ta càng lúc càng rạng rỡ.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Hôm nay Âu Đan cố ý mặc áo cúp ngực, mà lúc này cô ta đang đeo viên ngọc đổi vận của Thịnh Trình Việt. Viên ngọc đổi vận tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Tiêu Mộc Diên chói mắt.
Âu Đan chú ý tới ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, cô ta càng cười tươi hơn, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
“Viên ngọc này đẹp không? Đây chính là viên ngọc đổi vận của Thịnh Trình Việt đó, anh ấy đã đeo sáu năm, giờ lại tặng cho tôi, cô cũng nên hiểu vị trí của tôi trong lòng anh ấy…” Âu Đan đắc ý nắm chặt viên ngọc đổi vận, dường như thứ đó đại diện cho vận mệnh của cô ta vậy.
Tiêu Mộc Diên cũng không nghĩ nhiều, cô lặng lẽ hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi này.
Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của Thịnh Tuấn Hạo, cậu bé chính là con trai của cô sao? Không ngờ đứa con trai mà cô luôn thương nhớ lại ở ngay cạnh cô, về sau cô nhất định phải chăm sóc đứa con trai này thật tốt.
Tiêu Mộc Diên nhất thời có chút lưu luyến không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì nơi này còn có Thịnh Tuấn Hạo, một người mà cô rất quan tâm, rất lo lắng, cô không bỏ được cậu bé.
Đột nhiên cô thấy đỉnh đầu mình tối sầm lại, ngay lập tức, trước mắt cô xuất hiện hai bóng đen, cô còn chưa kịp quay đầu lại thì một người đàn ông trong đó đã bịt miệng cô lại, trong lòng Tiêu Mộc Diên vô cùng kinh hãi, cô ra sức phản kháng. Trong lúc hoảng loạn cô bị một cái túi đen trùm kín đầu, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Trước giờ Tiêu Mộc Diên chưa từng hoảng sợ như vậy, cô không khỏi nghĩ đến lần trước, khi cô ngồi xe bus bị người ta bắt đi, còn bị người ta cho uống thuốc, suýt nữa còn bị cưỡng bức, sau đó… là anh đã cứu cô. Thịnh Trình Việt, trong đầu của cô lại không nhịn được mà nghĩ đến anh, ngay cả chính cô cũng không hiểu, ở trong thời khắc nguy hiểm như vậy, người cô nghĩ đến lại là người khiến cô tổn thương nhất.
Cô chật vật lấy điện thoại di động trong tay ra. Lúc này cô bị người ta ném vào trong xe, lẽ nào bọn họ lại muốn đem cô đi bán? Trong lòng Tiêu Mộc Diên suy nghĩ miên man, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp chuyện nào giống như hôm nay, rốt cuộc là ai muốn hại cô chứ? Hơn nữa chuyện này còn xảy ra năm lần bảy lượt như vậy, cô nghĩ chuyện hôm nay nhất định có liên quan tới chuyện cưỡng bức lần trước.
Điện thoại của cô đang tắt máy, bởi vì vừa mới đi làm nên cô không khởi động máy, đây cũng là lí do Trương Vân Doanh phải đích thân tới công ty tìm cô.
Tiêu Mộc Diên bịt chặt loa điện thoại di động, cố gắng không để nó phát ra bất cứ âm thanh nào khi khởi động, nhưng dù vậy, điện thoại vẫn phát ra âm thanh yếu ớt. Cũng may, bởi vì tiếng xe hơi ồn nên hai người ở phía trước đều không nghe thấy gì.
Cô dùng cơ thể đè chặt điện thoại di động, để ánh sáng của điện thoại di động không lọt ra ngoài. Bởi vì người cuối cùng cô gọi điện là Thịnh Trình Việt, nên cô trực tiếp nhấn hai lần để gọi đi, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
���������