Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 46 : Sự dịu dàng của riêng cô
Ngày đăng: 06:35 30/04/20
"Pằng..." một tiếng, tiếng vang này gần như đã làm kinh động đến cả bầu trời, nhìn màu trời lúc này như càng thêm u ám, máu bắn ra văng lên trên xe, tên đàn ông mặt to ngã rạp ra đất.
"Tổng giám đốc Thịnh, anh không có chuyện gì chứ, có phải tôi đã tới muộn rồi không." Lâm Phong nhanh chóng chạy đến trước mặt Thịnh Trình Việt, đỡ Thịnh Trình Việt, anh ta còn liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ không vui, dường như đang trách cô, nếu không phải vì cứu cô, tổng giám đốc Thịnh sẽ không bị thương.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt có chút tái nhợt. Máu nơi họng súng chĩa vào không ngừng chảy xuống, cơn đau truyền tới từ sau lưng gần như làm anh hít ngược vào một hơi khí lạnh.
"Đến bệnh viện!" Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói, Lâm Phong cũng không dám chậm trễ phút nào, dìu Thịnh Trình Việt lên xe.
Tiêu Mộc Diên đờ ra một lúc, dường như đang nghĩ xem có cần đi cùng anh vào bệnh viện không, dù sao vừa rồi anh cũng đã bị thương vì cô.
"Em còn không đi à, ăn mặc như vậy vì muốn quyến rũ đàn ông sao?" Dứt lời, Thịnh Trình Việt liền trực tiếp lên xe, anh ngồi ra đằng sau, vì lát nữa Tiêu Mộc Diên cũng phải ngồi đằng sau, anh có thể tựa lên vai cô, thực ra vừa rồi giây phút cô muốn ngăn cản phát súng cho anh, đã khiến anh bị rung động sâu sắc, khiến hình ảnh cô trong lòng anh bắt đầu có những thay đổi.
Tiêu Mộc Diên vốn đang nghĩ đến chuyện của Thịnh Trình Việt, căn bản không chú ý tới cách ăn mặc của mình, sau khi Thịnh Trình Việt nhắc nhở như vậy, cô mới đột nhiên cảnh giác, nhanh chóng bước tới phía Thịnh Trình Việt.
Lên xe, nhất thời lặng im không nói gì.
Thực ra đối với việc vừa rồi Thịnh Trình Việt tới cứu cô, Tiêu Mộc Diên rất cảm động, chỉ là nghĩ đến lời nói của anh với Trương Vân Doanh trong công ty, đó đều là sự sỉ nhục của anh dành cho cô.
"Vừa rồi cám ơn anh." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất bình thản, nhưng lại có thể mơ hồ nghe ra một chút để ý, nếu như không phải tại anh, Âu Đan cũng sẽ không hãm hại cô.
"Ừm!" Rất bất ngờ là Thịnh Trình Việt lại ừm một tiếng, xem như trả lời Tiêu Mộc Diên, không khí nhất thời lại trở nên yên tĩnh.
Thịnh Trình Việt bất chợt cởi chiếc áo khoác dính đầy máu của mình ra, ném cho Tiêu Mộc Diên.
"À thì... Hai ba con anh có chuyện thì cứ nói đi, tôi đi ra ngoài trước nhé." Dứt lời, Tiêu Mộc Diên kéo theo Thịnh Tuấn Hạo đi ra ngoài, cô còn muốn hỏi thử Thịnh Tuấn Hạo tháng mấy sinh nhật nữa? Vừa nghĩ tới nó là con trai mình, trong lòng cô khỏi phải nói có bao nhiêu xúc động.
"Đứng lại." Khi Tiêu Mộc Diên bước chân ra đến cửa, Thịnh Trình Việt lại bất chợt hô lên, người phụ nữ này muốn chạy là chạy à, lại còn mang theo con của anh, lẽ nào người phụ nữ này thật sự có ý đồ với con anh? Hơn nữa anh còn chính tai nghe thấy con anh từng nói là sau khi lớn lên nó muốn cưới Tiêu Mộc Diên làm vợ.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Tuấn Hạo đồng thời dừng lại, sau đó đồng thời quay đầu, đồng thời nhìn về phía Thịnh Trình Việt, sau đó đều hơi hơi nghi hoặc, vừa rồi nhìn ý Thịnh Thắng rõ ràng là có lời muốn nói với Thịnh Trình Việt, cô để lại phòng cho bọn họ chẳng lẽ không tốt sao?
"Quay lại đây, anh khát, rót cho anh cốc nước đi." Thịnh Trình Việt lại nói, anh không muốn nói bất kỳ câu nào với Thịnh Thắng hết, trong lòng anh, bắt đầu từ giây phút mẹ anh chết đó, anh đã không có gia đình nữa rồi, còn Thịnh Thắng cũng không phải ba anh.
Lúc đó trong đám cưới mà Thịnh Thắng lấy Âu Liên, anh cũng đã nói, nếu như ông ta cưới Âu Liên, thì ông ta sẽ không còn là ba anh nữa, nhưng ông ta vẫn cưới Âu Liên.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, lại nhìn sang Thịnh Thắng ở bên cạnh không nói lời nào, hai ba con này sao thoạt nhìn cứ như kẻ thù của nhau thế? Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi rót nước cho Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên còn cung kính bưng tới trước mặt Thịnh Trình Việt, thực ra không vì điều gì khác, chỉ vì số tiền lương Thịnh Trình Việt đã nói lúc trên xe, một trăm sáu mươi triệu tiền lương của cô, rót cốc nước thôi thì có là gì?
"Ông nội, hay là chúng ta về trước đi." Thịnh Tuấn Hạo chợt nói, nó nghĩ, để ba và dì Diên xây dựng quan hệ cho tốt, chưa biết chừng sau này dì Diên sẽ trở thành mẹ của nó đó?
Thịnh Thắng mím môi không nói gì, nhưng cũng không có ý muốn trở về, nếu bây giờ ông ta trở về thì chẳng phải sẽ vừa hay để người phụ nữ này có cơ hội ở riêng với con trai ông ta sao?
"Tiêu Mộc Diên, tôi muốn nói chuyện với cô một lát." Thịnh Thắng chợt nói, biểu cảm trên mặt rõ ràng là vẻ không vui, ông ta muốn làm cho người phụ nữ này rời khỏi Thịnh Trình Việt, tất cả các tài liệu về cô ông ta đã điều tra hết rồi, tuy tài liệu về cô có sáu năm bỏ trống, nhưng chuyện ba cô ngồi tù cũng là chuyện hoàn toàn chính xác, nếu dùng chuyện của ba cô để uy hiếp cô, còn sợ cô sẽ không rời khỏi con trai mình sao?
�