Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 594 : Cô phải báo thù
Ngày đăng: 10:11 17/05/20
Cô ý tá cắn môi nói: “Người bệnh đó, lúc đưa tới bệnh viện trên người đã đầy vết thương, hình như còn mất rất nhiều máu. Ngày hôm sau đã không qua khỏi.”
Đã không qua khỏi?
Thịnh Thảo An đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt càng đau buồn từ trong hốc mắt trào ra.
Cô cảm thấy dường như trên người mình có vô số con kiến đang gặm cắn.
Trái tim cô giống như bị người nào đó bóp nát vậy, mà những mảnh vỡ này càng làm cho cô càng thêm đau khổ, khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tại sao người chết không phải là mình chứ?
Cô đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn giao chị dâu cho một người xấu không có chuyện ác nào không làm. Đáng lý ra cô nên nhận báo ứng mới đúng chứ. Nhưng tại sao Triệu Dương lại chết.
Anh vừa mới nhận một bộ phim, được đóng vai chính, khó khan lắm mới có cơ hội nổi tiếng, chẳng lẽ bây giờ tất cả đều hóa thành hư vô sao?
Không được!
Thịnh Thảo An không tin vào sự thật này, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy thi thể của Triệu Dương, nếu không thì cô không tin. Cô phải trải qua trăm ngàn cay đắng mới xác định được trái tim mình. Tại sao anh có thể ích kỷ muốn vứt bỏ chính mình chứ? Cô còn muốn cao chạy xa bay với anh mà.
“Thi thể của anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Thảo An lau nước mắt trên khuôn mặt, kiên cường siết chắt nắm đấm nhỏ trong tay, sau đó cố gắng nói những lời đau khổ đó ra khỏi miệng.
Cô y tá quả thật đã bị lời nói của Thịnh Thảo An dọa cho sợ hãi, chẳng lẽ người phụ nữ ở trước mặt này muốn trộm thi thể sao?
Cô lùi về phía sau mấy bước, không dám tới gần Thịnh Thảo An. Chỉ sợ cô chính là người bệnh có thể phát điên bất cứ lúc nào.
“Cô đang sợ cái gì? Tôi hỏi cô thi thể của anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Thảo An kiềm nén trái tim đang vô cùng đau khổ của mình, hét về phía cô y tá kia.
“Tôi không biết…” Cô y tá cũng không nhiều lời. Ngay cả lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp rồi.
Tiêu Mộc Diên không hề trả lời anh, chỉ tiếp tục nhắm mắt lại.
Điều này đã làm cho Đường Lực cảm thấy không vui. Chỉ có điều, anh rất kiên nhẫn với cô. Vì vậy rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục nói: “Tôi biết, bây giờ em đang rất khó chịu. Thế nhưng em cứ tin tưởng tôi, tôi sẽ làm cho em vui vẻ trở lại.”
Vui vẻ?
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy hai chữ này đã trở nên có chút châm biếm. Sao cô có thể vui vẻ được chứ? Người nhà của cô, còn có các con của cô không biết đã chạy đi đâu rồi? Bây giờ ngay cả việc gặp mặt cũng là một việc vô cùng khó khăn rồi, sao cô có thể vui vẻ được chứ?
Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên có tâm sự nặng nề như vậy, Đường Lực nói tiếp: “Em muốn thứ gì, em có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn em.”
Đường Lực thề son sắt bên tai cô.
Thế nhưng Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời hứa của người đàn ông này, sao cô lại cảm thấy mỉa mai như vậy? Cô còn có thể lựa chọn tin tưởng đàn ông sao?
Bây giờ cô thật sự rất thất vọng với Thịnh Trình Việt. Hai người bọn họ đã thật sự ly hôn rồi.
“Tôi chỉ muốn con của anh, còn có người nhà của tôi. Tôi muốn bọn họ sống bên cạnh tôi mãi mãi.” Tiêu Mộc Diên ngồi dậy, có chút mơ hồ nhìn về phía trước.
Đôi mắt tràn đầy sức sống của cô toát lên vẻ đau buồn không thể nói diễn tả hết được. Đường Lực nhìn thấy như vậy, ghi nhớ hình ảnh này vào tim.
Cho dù dáng vẻ cô đau buồn như vậy, anh cũng muốn che chở cô thật tốt.
“Tôi có thể giúp em tìm bọn họ trở về.” Chỉ cần Tiêu Mộc Diên có thể ở bên cạnh mình mãi mãi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù là không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
Trên mặt Tiêu Mộc Diên thoáng qua vẻ mừng rỡ, thế nhưng rất nhanh cô lại cúi đầu ủ rũ.
“Em không tin vào năng lực của tôi sao?” Không biết tại sao Đường Lực rất muốn biểu hiện những mặt tốt của mình trước mặt Tiêu Mộc Diên. Anh muốn duy trì trạng thái vui vẻ trước mặt người phụ nữ này.