Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 616 : Giả chết
Ngày đăng: 10:12 17/05/20
"Anh, anh đừng đùa em như vậy nữa được không? Anh hãy để em đi đi, bây giờ em thực sự chỉ muốn báo thù." Hiện giờ Thịnh Thảo An cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.
Thịnh Trình Việt vì để ngăn cản cô báo thù mà chuyện gì cũng làm ra được.
Thịnh Trình Việt lười giải thích tiếp nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
Triệu Dương nhân tiện đóng cửa lại, sau đó đi đến trước mặt Thịnh Thảo An.
"Anh chỉ mới không ở bên em mấy ngày thôi mà em đã không nhớ ra anh nhanh vậy sao?" Triệu Dương vươn tay định vuốt sợi tóc vương trên trán Thịnh Thảo An, nhưng bị cô hất ra.
Thịnh Thảo An nhắm mắt lại: "Anh mau đi ra ngoài đi."
Triệu Dương sửng sốt, cô gái này lại muốn đuổi anh ra ngoài?
"Em thật sự muốn đuổi anh đi? Em có biết anh là ai không?" Triệu Dương vẫn không dám tin, hỏi lại một câu.
Thịnh Thảo An vô cùng chán ghét, trợn mắt nhìn anh: "Chẳng qua anh chỉ là thuyết khách anh tôi dùng tiền mời về thôi. Anh ấy không muốn tôi báo thù, cho nên tìm một người phẫu thuật thẩm mỹ thành Triệu Dương để lừa dối tôi. Đáng tiếc tôi sẽ không chấp nhận việc này."
"Phẫu thuật thẩm mỹ?" Triệu Dương quả thật bái phục trí tưởng tượng của Thịnh Thảo An, anh chỉ tay vào đầu cô: "Có phải em đói đến hỏng dạ dày rồi không, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lại?"
"Tôi rất tỉnh táo, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, có khuôn mặt gì mà không phẫu thuật ra được. Tùy ý đưa cho bác sĩ một tấm ảnh là có thể phẫu thuật cho anh được rồi." Thịnh Thảo An dùng sức cắn môi, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người trước mặt này thực sự giống Triệu Dương y như đúc. Nhưng Triệu Dương thực sự bây giờ đang nằm trong nhà xác của bệnh viện.
Nghĩ đến đây, trái tim của Thịnh Thảo An nhanh chóng lạnh đi.
Cô đột nhiên hiểu ra, như vừa bừng tỉnh trong cơn mơ, ôm lấy khuôn mặt anh.
Mặt anh vẫn vô cùng đàn hồi, không giống như vừa làm phẫu thuật xong.
"Anh thật sự là Triệu Dương?" Tuy rằng trong lòng đã gần có đáp án, nhưng Thịnh Thảo An vẫn muốn nghe câu trả lời chắc chắn.
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh chính là người em vẫn luôn mong nhớ." Nói xong, Triệu Dương lập tức phủ kín môi Thịnh Thảo An.
Ban đầu Thịnh Thảo An không phản ứng lại, sau đó lập tức để cho nụ hôn này sâu thêm.
Hai người không biết đã triền miên bao lâu. Thịnh Thảo An mới nhớ đến chuyện chính.
"Thế nhưng hôm đó ở bệnh viện, rõ ràng y tá nói anh đã chết." Trong lòng Thịnh Thảo An vẫn còn nhiều điều không hiểu.
"Thực ra đây chẳng qua là một kế sách nhỏ để lừa Đường Lực thôi. Nhưng mà không ngờ em cũng bị lừa. Em còn muốn báo thù cho anh." Triệu Dương nhìn Thịnh Thảo An, trong mắt ngập tràn yêu thương.
"Hóa ra, anh chỉ giả chết." Thịnh Thảo An thực sự rất hối hận lúc đó không kiểm tra thi thể kia. Bằng không, cô cũng không cần phải đau lòng vô ích lâu như vậy.
Triệu Dương gật đầu.
"Tại sao sự việc đã qua lâu như vậy mà bây giờ anh mới tới tìm em?" Thịnh Thảo An dùng giọng trách cứ chất vấn Triệu Dương.
"Xin lỗi em, ban đầu anh một lòng muốn tránh mặt Đường Lực. Dự định đến khi nghĩ ra cách đối phó Đường Lực rồi về tìm em. Thế nhưng không ngờ em vì anh mà trở nên như vậy." Ánh mắt đau lòng của Triệu Dương đặt lên người Thịnh Thảo An, trong giọng nói ngập tràn sự áy náy.