Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 623 : Tất cả mọi người đều đang ở đây

Ngày đăng: 10:12 17/05/20


Quả nhiên, Tiêu Mộc Diên vừa quay lại liền thấy Nguyệt Nguyệt.



Cô bé vui mừng chạy nhảy về phía cô. Bên đó còn có Thịnh Tuấn Hạo, Viễn Đan.



Bọn nhỏ mà cô ngày nhớ đêm mong. Hiện tại rốt cục cũng được nhìn thấy bọn nhỏ như ước nguyện. Tiêu Mộc Diên đột nhiên ứa nước mắt.



Lúc này, Nguyệt Nguyệt đã sớm chạy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên giang hai tay ra ôm lấy cô.



Tiêu Mộc Diên đương nhiên là không chút do dự giơ hai tay ra bế Nguyệt Nguyệt lên.



Nguyệt Nguyệt đã sớm chú ý tới khóe mắt ướt của Tiêu Mộc Diên: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? Có phải có người ăn hiếp mẹ không, con sẽ nói anh trai đi dạy cho bọn họ một bài học.”



Viễn Đan đi theo Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh cũng không chịu thua thiệt: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ. Có phải ba ăn hiếp mẹ không?"



Nói xong, Viễn Đan liền nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt bằng đôi mắt hừng hực của mình.



Thịnh Trình Việt đột nhiên có cảm giác như thể tự cầm đá đập vào chân mình vậy.



Mấy đứa con này sao toàn nói những chuyện không nên nói vậy? Rõ ràng là anh đã bảo tụi nó phải làm người thuyết phục rồi mà.



Tiêu Mộc Diên mỉm cười, lắc đầu: “Các con yên tâm, không ai có thể ức hiếp được mẹ của các con đâu.”



"Con biết mà." Nguyệt Nguyệt hạnh phúc dụi đầu vào lồng ngực của Tiêu Mộc Diên.



"Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn vùi vào ngực mẹ hả, em còn không biết xấu hổ sao, hơn nữa em không biết mình nặng thế nào sao!” Viễn Đan thật ra đã sớm chú ý tới bộ dáng tâm sự nặng nề đó của Tiêu Mộc Diên rồi. Xem ra hiện tại mẹ đang có rất nhiều chuyện phiền não. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cậu bé cũng sẽ không để cho mẹ phải chịu khổ. Cậu bé muốn làm mẹ vui vẻ, quên hết những chuyện không vui cho nên cậu mới cố ý trách móc Nguyệt Nguyệt.
"Chắc chắn là ba lại chọc mẹ tức giận rồi.” Viễn Đan chắp tay trước ngực, tức giận nói.



"Vậy chúng ta nghĩ cách chọc ba đi." Hai mắt của Viễn Đan lóe lên liền nghĩ ra một ý định nên chủ động đề nghị.



Nguyệt Nguyệt là người vui nhất khi nghe thấy thế, cô bé lập tức vừa vỗ tay vừa nhảy cẫng lên: “Hay lắm! Chúng ta đi chọc ba đi."



"Nhưng anh cảm thấy như vậy hình như không ổn lắm đâu." Thịnh Tuấn Hạo thầm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra câu này.



Nguyệt Nguyệt hiện tại đã hoàn toàn đứng về phía Viễn Đan rồi.



"Anh Tuấn Hạo, hiện tại em cảm thấy anh đang thiên vị ba, nhất định là vì thời gian anh ở chung với ba lâu hơn nên anh mới đau lòng..."



Thịnh Tuấn Hạo vội vàng xua tay nói: “Không phải, thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy ba làm việc hơi quá đáng nhưng dù sao thì ba cũng đều yêu thương chúng ta mà.”



"Mặc kệ! Dù sao thì ăn hiếp mẹ là không được. Vốn dĩ em còn muốn nói mẹ hãy tha thứ cho ba, nhưng mẹ lại buồn như vậy nên không cần phải để ý đến ba.” Nguyệt Nguyệt chống nạnh, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.



Lưu Mỹ cũng đã đi tới, lấy tay gõ nhẹ lên trán Nguyệt Nguyệt: “Con bé lanh chanh này lại đang nói cái gì vậy? Lẽ nào, cháu muốn ba mẹ ly hôn sao? Nói vậy thì cháu sẽ trở thành một đứa bé thiếu tình thương. Cho nên, ba mẹ ở chung với nhau vẫn tốt hơn.”



Những lời này đúng là đã thức tỉnh Tiêu Mộc Diên đang ngẩn ngơ bên cạnh.



"Bây giờ không còn sớm nữa, mấy đứa nhóc tụi con mau về phòng ngủ đi." Lưu Mỹ hiện tại không thể không dùng mệnh lệnh với mấy đứa nhóc này.



"Con không muốn! Tối nay con muốn ngủ với mẹ.” Nguyệt Nguyệt ôm chằm lấy cánh tay của Tiêu Mộc Diên nói.