Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 644 : Không thấy cô ấy

Ngày đăng: 10:13 17/05/20


Lâm Phong vốn định nói gì đó nhưng Thịnh Trình Việt lại trừng mắt với anh ta như muốn hỏi tại sao không nhanh đi làm đi?



Nên Lâm Phong chỉ có thể đi cùng với bộ dạng muốn nói lại thôi. Kỳ thật anh ta cũng biết hiện tại tình hình của Đường Lực hình như không đúng cho lắm, nhưng chủ của mình cũng không ra lệnh tiếp tục điều tra, cho nên anh ta cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này không lo nữa.



Thịnh Trình Việt đang suy tính, hôm qua quần cô một trận mệt lã người, hôm nay có nên cho cô ấy một sự kinh ngạc thật lớn không ta.



Khi hai người đang ở trên xe, Lâm Phong lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Thịnh Trình Việt thật sự không quen với bộ dạng này nên hỏi: “Có phải lại có chuyện gì hay không?"



"Kỳ thật cũng không có gì..." Lâm Phong dĩ nhiên là không dám nói thêm gì hết. Thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt đang nhìn mình chằm chằm rực lửa, cho nên lại tiếp tục cân nhắc có nên nói với tổng giám đốc về việc đi xử lý chuyện của Đường Lực hay không.



Lâm Phong vừa mới chuẩn bị nói thì Thịnh Trình Việt liền ngắt lời.



"Đúng rồi, tôi hỏi cậu một vấn đề, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tạo cho phụ nữ một sự lãng mạn bất ngờ?”



Lâm Phong hơi sửng sốt, không ngờ tổng giám đốc lại hỏi mình vấn đề này.



Anh ta nhất thời hoang mang, dù sao thì phương diện này cũng không phải là điểm mạnh của anh ta nhưng vẫn suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Có lẽ phụ nữ đều thích có thật nhiều bóng bay."



Biểu cảm của Thịnh Trình Việt cứng đơ, hình như đang cân nhắc gì đó, Lâm Phong nghĩ đến cảnh ngộ của mình trong một giây kế tiếp, nhưng tổng giám đốc vẫn chưa nổi giận, mà đồng ý với những gì anh ta vừa nói.



"Những gì cậu nói đúng là rất có lý." Không ngờ Thịnh Trình Việt lại tiếp thu đề nghị của anh ta: “Cậu hãy giúp tôi chuẩn bị một chút nhé." Bởi vì anh thật sự muốn tạo cho Tiêu Mộc Diên một sự kinh ngạc động trời. Anh muốn khiến cô được chìm đắm trong một cuộc sống hạnh phúc, không có bất kỳ phiền não nào nữa.
Quản gia nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy tới chỗ Thịnh Trình Việt, hai mắt Thịnh Trình Việt tối sầm, bầu không khí nặng nề một cách khó hiểu.



"Cậu chủ, không biết là có chuyện gì cần dặn dò..." Quản gia thở hồng hộc nói, cố gắng kềm nén tiếng thở hồng hộc của mình lại, bởi vì ông vừa nghe thấy tiếng hét như thể sắp giết người tới nơi của Thịnh Trình Việt là biết xảy ra chuyện rồi, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.



Thịnh Trình Việt cao ngạo nhìn xuống quản gia, rồi liếc mắt về phía chiếc giường: “Cô ấy đâu rồi?"



Quản gia hiện tại sợ tới mức cả người phát run quỳ trên mặt đất, khi ông ta hiểu ra những gì Thịnh Trình Việt nói thì mới biết là không thấy Tiêu Mộc Diên đâu hết.



"Tôi hỏi ông, cô ấy đâu rồi?" Thấy quản gia không nói lời nào, Thịnh Trình Việt lại hỏi tiếp bằng giọng điệu hùng hổ dọa người.



Toàn thân quản gia lạnh run, đối mặt với sự ép hỏi của Thịnh Trình Việt, ông ta không thể cứ im lặng mãi cho nên dù có sợ hãi như thế nào đi nữa thì cũng phải cố gắng trả lời một cách cẩn thận: “Tôi... Cũng không biết..." Hiện tại ông ta đã nói chuyện lắp ba lắp bắp, giọng nói đứt quãng.



"Cả ngày nay ông làm gì hả?" Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói.



Cảm giác vui sướng lúc nãy đã biến mất không còn một chút, thay vào đó là muôn vàn quan tâm và lo lắng.



Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc thì em đang ở đâu?



Tại sao anh vừa mới rời mắt khỏi cô ấy một chút thôi mà đã xảy ra tình trạng như vậy chứ! Về sau, anh nhất định phải cột chặt Tiêu Mộc Diên vào người. Như vậy thì anh sẽ không đánh mất Diên Diên nữa.