Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 647 : Muốn anh thích tôi

Ngày đăng: 10:13 17/05/20


Nếu như đổi lại nhìn theo góc độ này thì có phải Thịnh Thảo An đang giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này không?



Không đúng. Nếu không vì Thịnh Thảo An bỏ thuốc cô thì sao hiện giờ cô lại ở nơi quỷ quái này được. Cho nên, chuyện quan trọng nhất bây giờ cô cần làm chính là tìm cách rời khỏi đây. Nếu như không nhanh chóng rời khỏi, có thể chuyện vừa rồi sẽ lại xảy ra.



Vừa rồi dáng vẻ kia của Đường Lực thật sự là quá kinh khủng. Bây giờ Tiêu Mộc Diên vẫn còn thấy chưa hết kinh hoảng.



Chỉ là bây giờ tay chân cô đang bị trói, căn bản không thể nhúc nhích. Cô cũng chỉ có thể lặng lẽ cầu xin trong yên lặng. Hy vọng Đường Lực mãi mãi cũng đừng trở lại căn phòng này nữa.



Ở bên kia, Thịnh Thảo An gương mặt lạnh lùng đứng tại chỗ chờ Đường Lực xuất hiện.



Quả nhiên, cô đi đến đây chưa được bao lâu thì Đường Lực đã theo bước cô đi tới.



"Cô vội vàng gọi tôi sang đây như vậy để làm gì?" Đường Lực tỏ vẻ xem thường.



Thịnh Thảo An thản nhiên quét mắt nhìn anh ta, trong ánh mắt là vẻ kiên định trước nay chưa từng có: "Anh nên biết rằng anh còn nợ tôi một điều kiện."



"Cô nói đi, tôi cũng rất vui vì có thể hợp tác với cô." Đường Lực thờ ơ ngắm nhìn phương xa, giống như đang nói chuyện với không khí vậy.



Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày bản thân sẽ bị người ta đem nợ cũ ra lật đổ, suýt nữa thì phải dành nửa đời sau để ở trong tù. Chỉ là không ngờ người đưa anh ta ra khỏi tù lại là Thịnh Thảo An. Một cô gái mà anh đã từng đùa bỡn trong tay.




"Thịnh Thảo An!" Đường Lực thét lên, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng dạy dỗ cô một trận thì Thịnh Thảo An đã đưa tay lau vết máu trên miệng rồi dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Điều kiện của tôi chính là muốn anh thích tôi."



Mỗi một chữ, Thịnh Thảo An đều dùng sức lực toàn thân mới nói ra được.



Đường Lực vẻ mặt ghét bỏ, châm chọc nói: "Cô muốn tôi thích cô? Cô uống nhầm thuốc hay là bị quỷ nhập thế, cho nên bây giờ mới phát điên với tôi."



"Tôi không đùa, tôi cũng không phát điên. Tôi đang rất nghiêm túc!" Thịnh Thảo An từ dưới đất đứng lên, dùng tay phủi bụi trên người, dáng vẻ nghiêm túc kia tuyệt không giống như đang nói đùa.



Đường Lực cũng bị dáng vẻ nghiêm túc này của Thịnh Thảo An dọa sợ. Bởi vì trước nay anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Thịnh Thảo An. Hiện tại dường như cô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy. Thậm chí, dường như trên người cô còn có chút quyết đoán. Chắc là có một thứ gọi là khí phách đã mọc rễ nảy mầm trên người cô, cho nên hiện giờ cô mới có vẻ như đã thay da đổi thịt thế này.



Đáng tiếc, cô không phải khẩu vị của anh. Nữ thần trong lòng anh cũng chỉ có Tiêu Mộc Diên, không thể có chỗ cho người khác nữa.



"Không cần đóng kịch trước mặt tôi. Lúc trước dáng vẻ khi cô yêu Triệu Dương đến chết đi sống lại tôi vẫn còn nhớ rõ. Cô cho rằng một nụ hôn là đủ để khiến tôi tin cô đang thật lòng sao. Cô không thấy mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản à?" Đường Lực dứt khoát đi tới trước mặt Thịnh Thảo An, dùng đôi tay thon gầy giữ cằm Thịnh Thảo An, không hề có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc.



Lập tức, Đường Lực đã khiến Thịnh Thảo An á khẩu không trả lời được.



Sau đó, Đường Lực vô tình buông lỏng tay ra. Thịnh Thảo An lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, nhưng rồi vẫn đứng vững lại được, cô không chọn cách phản bác lại.