Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 667 : Đứa trẻ mất rồi

Ngày đăng: 10:14 17/05/20


Anh căn bản chưa từng rời khỏi, vẫn im lặng đi theo phía sau cô, nhìn thấy cô và Đường Lực vẫn đang dây dưa. Anh thực sự rất đau lòng, nhưng không dám bước lên đột ngột ngăn họ dừng lại vì sợ Thịnh Thảo An tức giận lại đuổi mình đi.



Anh sợ rằng những lời anh nói với cô trong lúc tức giận sẽ làm Thịnh Thảo An không quan tâm mình nữa, nên anh chỉ đành như thế này mà thôi.



Anh sẽ ở phía sau bảo vệ cô. Nếu người cô yêu thực sự là Đường Lực, vậy thì anh chọn cách tác thành cho bọn họ. Trong lòng Triệu Dương bây giờ chỉ nghĩ như thế, vì anh thực sự muốn cố gắng thuyết phục bản thân.



Thấy Triệu Dương đang chìm đắm trong suy nghĩ, Đường Lực cũng chẳng có chút khách sáo nào, đẩy mạnh vai của anh,Triệu Dương đang không để ý nên bị ngã xuống đất.



"Anh yếu đuối như thế thì chăm sóc ai được nữa, nên thôi để tôi chăm sóc thay người phụ nữ mà anh muốn chăm sóc nhé." Đường Lực nói với vẻ mặt mỉa mai, rồi nghênh ngang bước vào cửa phòng bệnh. Sau đó, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay người, tìm nơi mà anh ta muốn tìm.



Triệu Dương bước đến tóm lấy tay của Đường Lực.



“Anh muốn đi đâu?"



Bởi vì Triệu Dương biết rằng bây giờ Thịnh Thảo An căn bản không xa anh ta được, nên anh không cho phép anh ta rời đi.



"Không ngờ là anh còn lo lắng cho tôi hơn cả người phụ nữ của anh. Người làm sứ giả bảo vệ như anh hình như làm quá đạt rồi đó? Là người bảo vệ hoa hay là hiệp sĩ cũng chẳng ôm được người đẹp về đâu. Anh chắc chắn muốn diễn vai đó chứ? "Đường Lực nói với giọng khinh thường.



Anh đã từng đóng vai diễn như vậy, nhưng anh cũng không có được người mình yêu, vì vậy anh nản lòng, anh đã từ bỏ, anh chọn trả thù, nghĩ những cách trả thù tốt hơn, anh nhất định phải giải quyết cho thật tốt tất cả mọi chuyện. Anh sẽ không cam tâm, cho dù chết, anh cũng phải kéo theo vài người xuống, cho nên anh bắt buộc phải làm lại từ đầu.



"Chẳng lẽ anh không còn gì muốn nói với tôi sao?" Thấy dáng vẻ không chịu khuất phục của Triệu Dương, Đường Lực lại hỏi.
"Thảo An, tại sao em lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?"



Đôi mắt của Thịnh Thảo An khẽ động, Triệu Dương kích động đến nỗi ngay lập tức bước về phía trước, thấy cô đang từ từ mở mắt ra, nên anh nắm chặt lấy tay cô: "Thế nào rồi? Em cảm thấy thế nào? Có muốn anh đi gọi bác sĩ ngay không?"



Thịnh Thảo An yếu ớt mơ hồ mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy Triệu Dương, cô lập tức sầm mặt lại: "Sao anh lại ở đây?"



Thịnh Thảo An gần như dùng hết sức bình sinh để trừng mắt nhìn anh, vẻ vẫn oán trách anh.



"Anh biết em bây giờ đang rất tức giận, cơ thể rất mệt mỏi, nhưng trước tiên em nên nghỉ ngơi trước đã." Triệu Dương nhẹ nhàng nói với Thịnh Thảo An.



"Tôi muốn tìm Đường Lực, anh làm gì ở đây?" Thịnh Thảo An thở hổn hển nói.



"Em đừng kích động, anh sẽ lập tức đi tìm Đường Lực về đây." Triệu Dương kiên nhẫn nói, anh vốn muốn nói chuyện với cô về đứa trẻ, nhưng thấy tình trạng hiện tại của cô đang rất tệ, anh không nỡ nói những lời dễ khiến cô kích động, bởi vì tin này đối với cô giống như sét đánh giữa trời quang vậy.



Thịnh Thảo An quay mặt sang bên kia, vẫn kiên quyết hỏi: "Đường Lực đâu?"



"Anh có thể giúp em tìm anh ta." Triệu Dương nói.



"Vậy thì anh lập tức tìm anh ấy về đây cho tôi, tôi muốn gặp anh ấy ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh." Thịnh Thảo An cứ luôn lặp lại những lời này, mặc dù Triệu Dương rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng vẫn cố chấp đồng ý với cô: "Được, anh sẽ tìm giúp em."