Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 672 : Nhiệm vụ gian khổ
Ngày đăng: 10:14 17/05/20
"Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, nếu như lúc này cô không chọn rời xa tôi thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ thả cô đi nữa." Trong giọng nói của Đường Lực có vài phần uy hiếp. Nhưng lúc này Thịnh Thảo An chẳng quan tâm đến những thứ đó nữa rồi. Kết quả mà cô muốn không phải là cao chạy xa bay với anh ta sao?
Cô có thể làm được, còn Triệu Dương thì để anh đối diện với vận mệnh sau này đi. Bây giờ Thịnh Thảo An cứ tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, thề son sắt nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất hãy nhớ kỹ những gì anh nói hôm nay, bởi vì tôi đã quyết định theo anh rồi."
"Nếu cô đã chắc chắn như thế thì chúng ta xuất phát luônthôi." Giống như Đường Lực đã đoán được Thịnh Thảo An sẽ nói thế, nên cô vừa nói xong anh đã nói luôn câu này.
"Xuất phát luôn?" Thịnh Thảo An máy móc lặp lại câu nói của anh ta, cô không ngờ mọi thứ lại xảy ra nhanh đến thế.
Trông thấy vẻ mặt đó của Thịnh Thảo An, Đường Lực có cảm giác hài lòng trước tới nay chưa từng có. Anh thích dáng vẻ khi bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế này của Thịnh Thảo An.
"Quá đột ngột nên hơi khó chấp nhận phải không?" Đường Lực tỏ ra khiêu khích hơn, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén, dáng vẻ anh ta giống như muốn ép Thịnh Thảo An đến đường cùng.
"Tôi sẽ không miễn cưỡng cô nhiều, nếu như cô không muốn ở lại bên cạnh tôi thì cô có thể rời đi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô đâu." Đường Lực cố ý nhấn mạnh hai chữ miễn cưỡng này, nhưng ánh mắt hùng hổ dọa người kia cứ luôn nhìn chằm chằm Thịnh Thảo An.
Bởi vì anh cho rằng anh đã kiểm soát được cô.
Thịnh Thảo An thở hổn hển. Nụ hôn này đúng là rất dài, cô không biết phải nói dài như thế nào, nhưng nó khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ nụ hôn dài đăng đẵng đã qua rồi, nhưng sau này thì sao? Nếu như ở bên cạnh anh ta, hai người sẽ có vô vàn nụ hôn như thế, cô có thể tiếp tục như vậy được không?
Tuy rằng bây giờ Đường Lực không tiến thêm một bước. Nhưng nếu anh thì sao? Đột nhiên Thịnh Thảo An cảm thấy nhiệm vụ trước kia còn khó hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều. Xem ra hết thảy mọi thứ không đơn giản như cô đã nghĩ. Cô phải cố gắng nắm bắt cơ hội mới được.
Chỉ là bây giờ chuyện đã phát triển đến mức độ này, căn bản không còn bất kỳ đường lui nào. Cô phải làm cho thật tốt, phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nếu bây giờ mình đã lựa chọn con đường này, vậy thì phải cố gắng đi tiếp.
Thịnh Thảo An hít một hơi thật sâu, cô bỗng cảm thấy con đường tương lai của cô chắc chắn sẽ khó đi hơn nhiều. Thậm chí cô hơi nghi ngờ bản thân, rốt cuộc mình có thể kiên trì vượt qua được không?
Triệu Dương đã rời đi, mới có vài phút mà cô đã lại bắt đầu nhớ anh rồi. Cô như vậy có phải quỵ lụyquá không? Rõ ràng là nghĩ đủ mọi cách đuổi anh đi, nhưng giây phút này lại muốn anh trở lại tìm mình, cứ để cho chuyện này ra sao thì ra.
Càng nghĩ tới những chuyện này Thịnh Thảo An cảm thấy trong lòng càng mệt mỏi.
Thịnh Thảo An xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi, bởi vì gần đây cô gặp quá nhiều chuyện, lại vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể cô càng yếu hơn, cô cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe.