Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 675 : Sự giày vò hạnh phúc
Ngày đăng: 10:14 17/05/20
Ban đầu anh định nghiên cứu kỹ xem rốt cuộc bí mật và mục đích này là gì, nhưng mọi chuyện dường như đã trở nên ngày càng thú vị, nếu cô đã muốn chơi trò này, vậy thì anh sẽ cùng cô chơi đến cùng.
“Anh yên tâm, tôi biết mình nên làm gì, sẽ không để anh phải thất vọng.” Vì những ngày tháng sống sau này, cô chỉ có thể tự mình gánh vác. Cô bị mệt mỏi giày vò đến mức người không ra người, ma không ra ma, cũng không biết sau này mình còn gặp chuyện gì nữa.
“Việc này không nên chậm trễ, cô mau xuất phát ngay đi.” Thịnh Thảo An không ngờ người đàn ông trước mặt này lại sốt ruột muốn cô xuất phát ngay như vậy.
Quả thật Thịnh Thảo An hơi do dự, nhưng cô có suy nghĩ kháng cự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt. Vì vậy, cô phải làm theo lời anh.
“Cô yên tâm, tôi mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của cô.” Nói xong, Đường Lực hôn lên mặt Thịnh Thảo An, cảm giác này giống như bọn họ là cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm vậy.
Mặc dù có lúc Thịnh Thảo An cũng cảm thấy mơ hồ. Nhưng cô không có sự lựa chọn khác.
Đường Lực ra khỏi phòng bệnh rồi, Thịnh Thảo An nhanh chóng thay quần áo bệnh nhân ra, cô cảm thấy cơ thể mình vẫn có chút khó chịu, đầu vẫn còn choáng váng. Nhưng bây giờ cô nhất định phải đi xử lý chuyện này.
Biệt thự nhà họ Thịnh.
“Người này không biết đã gạt mình bao nhiêu lần rồi?” Tiêu Mộc Diên vừa bước xuống giường, đã có vẻ mặt ai oán.
Mấy ngày nay, Tiêu Mộc Diên gần như đều nằm trên giường bị Thịnh Trình Việt giày vò, quan trọng là bản thân anh rất hưởng thụ sự giày vò này.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình sắp bị anh chọc tức chết rồi, tại sao lại có người đàn ông như vậy. Lúc nào cũng dính lấy cô, ngoại trừ lúc ăn cơm, người đàn ông kia luôn ở cạnh cô, không đến công ty làm việc, cũng không đi đón các con, ngược lại cả ngày chỉ dính lấy cô.
Trong phòng lại tản ra cảm xúc mãnh liệt.
Không biết đã mấy ngày rồi, bọn họ đều trải qua cuộc sống như vậy, trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút không vui, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy hạnh phúc không thể diễn tả được.
Rất nhanh Tiêu Mộc Diên đã bị ép phải phối hợp với anh. Có những lúc cô không tin những tiếng quyến rũ đó lại phát ra từ miệng mình. Có điều như vậy cũng tốt, bởi vì nếu bọn trẻ ở bên cạnh nghe thấy những tiếng này, quả thật sẽ làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Không biết qua bao lâu, sau khi hai người mây mưa đến một mức độ nhất định, cuối cùng Tiêu Mộc Diên mệt đến mức nằm nhoài lên người Thịnh Trình Việt.
Động tác của anh thật sự quá mãnh liệt, làm cho cô cảm thấy không đáp ứng được.
“Chúng ta đã ở thế giới hai người quá lâu rồi, bây giờ phải đón các con về nhà thôi, hơn nữa để bà ngoại ở đó em cũng không yên tâm.” Tiêu Mộc Diên uể oải nói.
Nhưng Thịnh Trình Việt lại cười xấu xa: “Có phải lúc nãy anh vẫn chưa làm cho em thỏa mãn, cho nên bây giờ em vẫn còn sức để nói chuyện?”
Người đàn ông này không bao giờ nói mấy câu nghiêm túc, Tiêu Mộc Diên cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị anh chọc cho tức chết.
“Bây giờ em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.” Tiêu Mộc Diên muốn mình uy nghiêm hơn một chút.
“Lúc nãy anh cũng làm rất nghiêm túc.” Thịnh Trình Việt lại mở miệng nói bằng vẻ cực kỳ nghiêm túc.