Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 690 : Không thể chịu được
Ngày đăng: 10:14 17/05/20
Tại sao nhìn bộ dạng gấp gáp của người phụ nữ trước mặt này, anh lại có cảm giác tức giận không nói thành lời, người phụ nữ này cũng sống quá tích cực rồi, lại có thể vì người đàn ông đó mà đánh đổi tất cả, được lắm, vậy thì để anh cho cô biết cái giá cô phải trả tiếp theo nó đắt đến nhường nào.
“Tôi cũng chưa nói điều kiện của mình, cô đã đồng ý rồi.”
Vì lúc này anh thật sự cảm thấy vô cùng đáng ghét, người phụ nữ trước mặt hoàn toàn không chút do dự, sao có thể vì một người đàn ông khác bèn không chút nghĩ ngợi đưa ra một quyết định lớn như vậy, đây chính là việc anh ghét nhất.
Vì anh hy vọng người phụ nữ trước mặt có thể suy nghĩ lại, dù sao cũng là vì người đàn ông khác.
Sau khi nghĩ đến việc này, anh liền cảm thấy trong lòng mình đột nhiên có sự tức giận không rõ ràng, anh không hy vọng người phụ nữ này nghĩ đến người đàn ông khác, vì vừa nghĩ đến trong lòng của Thịnh Thảo An vẫn nhớ tới người đàn ông khác anh liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Thật sự có những lúc anh muốn bóp chết cô, chỉ là bây giờ vẫn không làm nổi.
Nhưng anh tin một ngày nào đó anh sẽ làm được, vì bây giờ anh chỉ muốn giày vò người phụ nữ này mà thôi, anh thật ra không hề thích người phụ nữ trước mặt chút nào, Đường Lực chỉ có thể cố gắng nói với bản thân như vậy.
“Anh yên tâm đi, chuyện tôi nói, tôi nhất định sẽ làm được, chỉ cần anh nói cho tôi biết tung tích của anh ấy là được.” Thịnh Thảo An lúc này vẫn đang sống chết ôm chân Đường Lực, nói với anh ta.
Hơn nữa trước đây người phụ nữ này còn từng một lòng một dạ với anh, chỉ là để cô hồi tâm chuyển ý trở lại mà thôi, việc đơn giản như này anh nhất định có thể, Đường Lực có lòng tin như vậy.
“Anh vừa nói gì?” Thịnh Thảo An vào lúc này thật sự cho rằng bản thân mình nghe nhầm rồi, vì người đàn ông trước mặt lại nói như vậy, để bản thân cô trở thành nô lệ của anh ta, đây rốt cuộc là đang nói gì vậy? Thật sự là nói lung tung, sao cô lại phải thành nô lệ của anh ta, nghe thật là kỳ quái mà, nhưng hình như cô không còn lựa chọn nào khác.
Vì bây giờ cô chỉ muốn biết tung tích của Triệu Dương, chỉ vậy thôi, tại sao nguyện vọng nhỏ bé như vậy lại khó khăn đến thế?
“Tôi xin anh nói toàn bộ chuyện này cho tôi. Chỉ cần sau khi anh nói cho tôi tung tích của anh ấy, để cho tôi gặp anh ấy một lần thôi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, tôi đảm bảo sau này sẽ không gặp anh ấy nữa.” Vì điều Thịnh Thảo An cần bây giờ chỉ là sự an toàn của Triệu Dương, chỉ vậy thôi là cô mãn nguyện rồi, cô đã không còn dám thỉnh cầu quá nhiều, vì trước giờ cô càng muốn có được nhiều thứ thì càng hủy hoại chính bản thân mình, bây giờ cô đã biết sai rồi, cô chỉ hy vọng bây giờ vẫn có thể quay đầu làm lại.
Câu tục ngữ “Quay đầu là bờ” hóa ra dùng như vậy, nhưng không ngờ đặt vào trường hợp của cô, lại có cảm giác thê lương như vậy.
“Rất tiếc, bây giờ tôi không thể nói với cô.” Đường Lực đắc ý nói với cô.
“Vậy rốt cuộc anh muốn tôi làm sao thì mới có thể lập tức nói cho tôi tung tích của anh ấy?” Lúc này Thịnh Thảo An đã sớm không chịu được rồi.