Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 697 : Niềm vui xuất hiện
Ngày đăng: 10:15 17/05/20
Thịnh Trình Việt định đến ngồi cùng cô, nhưng đúng lúc này Lâm Phong lại gọi điện đến.
“Tổng giám đốc, nhiệm vụ sáng nay mà anh giao cho tôi, bây giờ có cần tiếp tục hành động không?”
Lâm Phong vẫn đang đợi lệnh của anh.
Thịnh Trình Việt suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra một chữ “được”.
“Vậy tôi biết rồi, tổng giám đốc, tôi biết mình phải làm gì.”
Sau đó, Lâm Phong vội vàng đi chuẩn bị.
Nhưng lúc cúp máy xong, Thịnh Trình Việt mới phát hiện vừa nãy còn đang ngồi ghế đá mà giờ không biết cô đã chạy đi đâu rồi, sao cô lại ham chơi như vậy chứ? Giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần không chú ý một lúc, là lại không thấy đâu.
Có điều chỉ cần cô cảm thấy vui là được, không biết cô lại đi chơi trò gì nữa.
Tuy anh cũng không giải tán hết những người trong công viên đi, nhưng cũng đã sai Lâm Phong phân tán bớt một số người đi rồi, dù sao anh cũng không hi vọng có quá nhiều người làm phiền đến bọn họ, từ từ giải tán đi là được.
Nếu không anh cũng không biết phải làm sao mới có thể trông chừng được cô.
Hôm nay vì muốn cho cô chơi thật thỏa thích nên anh cứ bám theo Tiêu Mộc Diên, nào ngờ giờ anh đi tìm cô một lúc rồi cũng không thấy cô đâu, rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Thật sự là không trông chừng không được.
Lúc anh định gọi điện thoại cho Lâm Phong, thì anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ngồi trên thành hồ cạnh đài phun nước, hình như cô rất thích đài phun nước.
Chỉ trách bản thân quá sơ ý, ra ngoài lại quên đem điện thoại.
Lúc cô quay người tìm bốt điện thoại công cộng để gọi thì cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt.
Đúng là người đàn ông cô vừa nhớ đến ban nãy đây rồi, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện, Tiêu Mộc Diên không thể kiềm được sự vui mừng của mình, chạy qua đó nhào lên ôm anh.
Gương mặt Thịnh Trình Việt lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem ra người phụ nữ này thích hợp nuôi thả hơn, dù sao cũng đã rất lâu rồi anh không thấy cô chủ động như vậy.
“Xem ra, xa nhau một lúc cũng tốt, nếu không em cũng sẽ không chủ động nhào vào lòng anh như vậy.” Thịnh Trình Việt nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Mộc Diên nghe xong liền cảm thấy vô cùng vui mừng: “Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây? Em nhớ rõ là em không nói với ai trong nhà cả mà.”
“Nếu như đến vợ của mình mà anh cũng không tìm được, vậy anh có còn là Thịnh Trình Việt nữa không? Em cũng không xem xem anh là ai.” Thịnh Trình Việt bày ra vẻ mặt ‘mau khen anh đi’.
Lúc này Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng vui vẻ yên lòng, vốn dĩ cô định trêu anh một chút nhưng lại cảm thấy giây phút này, anh thật sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô bèn nhón chân lên, trực tiếp tặng anh một nụ hôn nồng nàn.
Thịnh Trình Việt sao có thể bỏ qua cho một nụ hôn lãng mạn như vậy được nên anh cũng ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, nồng nhiệt đáp lại cô.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, hai người hôn nhau đắm đuối, đẹp như một bức tranh, khiến người khác không thể rời mắt.
Mãi lâu sau hai người mới lưu luyến tách nhau ra.
Khi Tiêu Mộc Diên ý thức được nơi đây là công viên, thì đột nhiên lại trở nên xấu hổ, vội vã vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Thịnh Trình Việt thấy rõ vẻ mặt ngại ngùng của cô.
“Ban nãy lúc hôn anh em nồng nhiệt thế mà, giờ lại xấu hổ à.” Thịnh Trình Việt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô liền không nhịn được trêu chọc.
“Được rồi, chúng ta mau chóng trở về đi, anh đừng có ở đây trêu em nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy người đàn ông trước mặt này luôn nói những điều không nên nói.