Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 709 : Ác mộng
Ngày đăng: 10:15 17/05/20
Dưới sự kiên quyết của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng thì Thịnh Trình Việt vẫn phải theo cô đến bệnh viện làm một loạt các xét nghiệm kiểm tra, kết quả tình trạng sức khỏe anh ổn định. Nên lúc này đây, Thịnh Trình Việt đang ung dung thảnh thơi nằm trên giường bệnh.
Nhưng không hiểu vì sao, mắt phải của Tiêu Mộc Diên lại giật liên hồi, người ta thường nói máy mắt trái tốt, máy mắt phải hung, cô cứ cảm giác có cái gì đó không yên tâm, có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn bình ổn sau trận tai nạn xe đó, tuy là ban đầu chỉ là do Thịnh Trình Việt đùa quá lố, nhưng cô vẫn có linh cảm có cái gì đó không thực, cảm giác có chỗ nào đó không ổn, giống như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
“Ông xã, hay là chúng ta mau về nhà đi.” Cô có cảm giác ở lại đây không an toàn.
“Bà xã sao vậy? Chúng ta đã đến đây rồi, đương nhiên là nên tranh thủ tận hưởng thế giới hai người chứ, sao đột nhiên lại muốn quay về vậy?” Không dễ dàng gì anh dụ được cô đến đây nên làm sao có chuyện anh chịu theo cô quay về lúc này.
“Nhưng mà em nhớ con…”
“Sao em lại nhắc đến con rồi?”
Vốn Tiêu Mộc Diên muốn mượn lý do này để yêu cầu anh về, nhưng không ngờ vừa mới lên tiếng đã bị anh bác bỏ, bây giờ cô không còn biết lấy lý do gì nữa.
“Chúng ta hãy tận hưởng tuần trăng mật ở đây đi, một tuần thôi, rồi sau đó chúng ta sẽ quay về.” Thịnh Trình Việt giống như đang đàm phán với Tiêu Mộc Diên.
Thật sự Tiêu Mộc Diên không còn biết nói gì với anh, tuy cô rất muốn quay về, nhưng mà cô từ xa xôi đến đây vốn dĩ cũng là muốn đưa anh về, chỉ là không ngờ nhìn thấy bên cạnh anh bao nhiêu là gái đẹp, nhưng bây giờ hiểu lầm cũng đã được giải tỏa, cô biết người đàn ông này chỉ cố tình chọc cô mà thôi, nếu không thì anh có chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh cô thế này không, sau khi biết được suy nghĩ của anh, cô cảm thấy mình không cần phải nghi ngờ anh thái quá nữa.
“Được rồi, vậy thì em còn biết làm sao nữa.” Tuy là có chút miễn cưỡng nhưng thấy anh van nài, cô cũng không nỡ từ chối, đành đồng ý với anh.
“Hay quá, em muốn đi đâu anh cũng đưa em đi.” Lúc này Thịnh Trình Việt không khác gì đứa trẻ đang vui mừng với kết quả đàm phán vừa có được.
Tiêu Mộc Diên còn định nói gì đó, nhưng đã bị Thịnh Trình Việt chặn miệng cô lại bằng đôi môi của anh, rất nhanh anh làm cô không kịp phản ứng, cô bị anh hôn đến không còn biết gì, cuối cùng dưới sư âu yếm của anh, cô từ từ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Lần này cô không còn thấy ác mộng nữa, cô hy vọng cơn mơ vừa rồi cũng chỉ đơn thuần là ác mộng mà thôi.
Có thể vì có anh bên cạnh, cô cảm thấy yên tâm hơn, nên ngủ một mạch đến sáng, có lẽ vì nửa đêm qua mơ thấy ác mộng, rồi mấy ngày vừa rồi vất vả đi lại, tâm trạng cảm xúc thay đổi liên tục... lúc cô tỉnh dậy thì đã là chiều ngày hôm sau.
Tiêu Mộc Diên không ngờ mình ngủ lâu như vậy, lúc cô tỉnh dậy, Thịnh Trình Việt đã chuẩn bị xong đồ ăn cho cô.
Thịnh Trình Việt ôm lấy cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, giống như cô là một phần của cơ thể anh, anh ôm cô đi vào phòng vệ sinh, rồi đánh răng cho cô.
Hành động của anh khiến cho cô cảm thấy hơi bất ngờ, có vẻ như có phần thái quá khiến cô cảm giác như mình đang rơi vào đáy sâu vực thẳm, vốn dĩ cô đã yêu anh nhiều đến mức không có thuốc chữa, mà hành động bây giờ của anh lại càng khiến cho cô càng thêm si mê anh.
Sau khi giúp cô đánh răng xong, anh lại đưa cô trở lại lên giường, rồi lên tiếng hỏi: “Em đói bụng chưa? Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.”
“Anh chuẩn bị bữa sáng cho em, anh tự nấu sao?” Tiêu Mộc Diên cố ý lên tiếng khiêu khích anh, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện cơn ác mộng đêm qua.
Đương nhiên Thịnh Trình Việt hiểu được ý của Tiêu Mộc Diên, chắc cô vẫn còn lo lắng chuyện lần trước chăng.
“Em yên tâm, lần này anh để cho khách sạn chuẩn bị, em không cần lo lắng.”