Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 71 : Bữa tiệc sinh nhật

Ngày đăng: 06:35 30/04/20


Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên một cái, cô không cần con cái phải quá thành công mà cô chỉ mong chúng có thể hạnh phúc, người mẹ như vậy mới là người mẹ thật sự yêu thương con, không thể không nói cô thật sự là một người mẹ rất chuẩn mực, ở cùng với Tiêu Mộc Diên khiến anh nhất thời nhớ lại người mẹ đã mất của mình. 



Nếu như anh không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thị, nếu như không phải anh vì báo thù mà sống, thì có lẽ anh và cô sẽ ở bên nhau, mỗi khi đối diện với cô, trong lòng anh đều sẽ xuất hiện sư bình yên hiếm có. 



“Chỉ cần mẹ hạnh phúc, con cũng sẽ hạnh phúc.” Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút liền nói, nếu như mẹ vui vẻ thì con bé cũng sẽ vui vẻ, còn khi mẹ tức giận, thì nó sẽ thấy sợ hãi. 



Tiêu Mộc Diên nở ra một nụ cười ấm áp để trấn an con gái, thực ra người khiến cô không yên tâm nhất vẫn là Thịnh Tuấn Hạo, đứa con trai mà cô mới vừa nhận lại, đứa con trai mà cô thấy tiếc nuối vô cùng. 



“Mẹ sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc!” Tiêu Mộc Diên nói vô cùng chắc chắn, vì các con, cô nhất định cũng sẽ phải làm cho bản thân mình hạnh phúc. 



“Sau khi tôi đi, phiền anh hãy chăm sóc cho Thịnh Tuấn Hạo thật tốt, mong anh hãy cho nó thêm chút tình yêu.” Tiêu Mộc Diên khẽ nói, Thịnh Tuấn Hạo, đời này mẹ vốn đã có lỗi với con rồi, dù cho có tiếc nuối như thế nào đi nữa, thế nhưng mẹ cũng phải rời đi, từ cái giây phút mà con rời khỏi mẹ, thì cuộ đời này đã định sẵn hai mẹ con chúng ta không thể nhận lại nhau được nữa, đây hãy coi như là một bí mật ở trong lòng chúng ta đi. 



“Muốn chăm sóc thì em tự mình chăm sóc.” Thịnh Trình Việt chẳng nghĩ ngợi gì mà nói luôn, cô đã yêu thương Thịnh Tuấn Hạo như vậy, vậy thì vì sao vẫn muốn rời đi. 



Tiêu Mộc Diên không hề nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn để cho cái tháng này trôi qua nhanh hơn chút, như vậy thì cô có thể nhìn thấy bố của cô ra khỏi trại giam, thế nhưng song song đó cô cũng mong tháng này trôi qua chậm một chút, nếu như vậy, cô liền có thể ở cạnh Thịnh Tuấn Hạo rồi, cô đã trải quả 7 ngày trời trong sự mâu thuẫn như vậy. 



Gia tộc Thịnh Thị. 



“Tôi có thể xin anh một việc được không.” Vào lúc họ chuẩn bị xuống xe, Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng. 



“Hử?” Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, người phụ nữ này không phải là muốn bỏ chạy đấy chứ, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý. 



Tiêu Mộc Diên nhìn hai đứa con của mình, cô không muốn hai đứa sẽ đi, dù sao thì đây là gia tộc Thịnh Thị, nếu như bọn họ phát hiện ra Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con cháu của họ, nhà họ nhất định sẽ không để cô dẫn hai đứa nhỏ đi. 




“Đan Đan đến rồi à, mau vào đây.” Âu Liên lập tức cười nói niềm nở đón tiếp cô ta, trong mắt tràn ngập ý cười, Âu Đan mới nên là nữ chính của ngày hôm nay, còn người phụ nữ vừa rồi chẳng qua là tình nhân mà Thịnh Trình Việt tạm thời muốn chơi đùa chút mà thôi. 



Âu Đan cười phóng khoáng, cứ như vậy được Âu Liên nắm tay dẫn vào trong, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô ta đều phải duy trì sự bình tĩnh, cô ta không thể tự mình làm loạn hết mọi thứ đã sắp xếp được. 



Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, gần như cũng đã đoán ra được chút gì đó, thế nhưng cũng không hề có ai đến vạch trần. 



Âu Đan đoan trang phóng khoáng bước về phía Thịnh Trình Việt, ánh mắt của cô ta khẽ dừng lại ở trên cánh tay của Thịnh Trình Việt đang nắm lấy tay của Tiêu Mộc Diên một chút, thế nhưng chỉ một chút, cô ta rất nhanh đã dời tầm mắt của mình, rồi nở ra một cười hết sức tự nhiên. 



“Việt, chúc mừng sinh nhật.” Âu Đan luôn giữ nụ cười trên môi, hơn nữa còn cười vô cùng rạng rỡ. 



Thịnh Trình Việt vẫn mím chặt môi, gần như không có ý định mở miệng nói gì hết. 



“Ừ.” Cuối cùng anh vẫn là ừ qua loa một tiếng, sau đó kéo tay Tiêu Mộc Diên rồi rời đi, dường như thật sự không muốn để ý tới Âu Đan. 



Âu Đan lúc này lại tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng kéo lấy một cánh tay khác của Thịnh Trình Việt. 



“Việt, cho dù anh có không bằng lòng, nhưng hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, anh như thế này cũng không tốt đâu.” Âu Đan mặc dù nói như vậy, thế nhưng cô ta cũng không hề tức giận, vẫn khẽ mỉm cười như cũ. 



Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta thực sự không muốn đánh mất đi lễ tiết. 



“Vậy như thế nào mới được coi là tốt?” Thịnh Trình Việt khinh thường nhíu mày, sau đó kéo Tiêu Mộc Diên tiếp tục rời đi, anh cũng chưa từng quay đầu lại dù chỉ một chút, giống như lần ở vũ hội đó, anh rời đi cùng Âu Đan, để cho một mình Tiêu Mộc Diên thảm hại như vậy ngồi chồm hổm ở dưới đất, anh cũng không hề quay đầu lại, anh chính là tuyệt tình như thế.