Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 727 : Theo tới cùng

Ngày đăng: 10:15 17/05/20


"Rốt cuộc là ai cố ý gây sự chứ?" Thịnh Trình Việt cảm thấy toàn thân sắp không kềm chế được nữa rồi, giờ phút này anh không còn lo được nhiều như vậy nữa, anh trực tiếp đi tới nắm tay Tiêu Mộc Diên kéo đi: “Mặc kệ em muốn nói gì thì nói, bây giờ em phải lập tức đi theo anh."



"Buông cô ấy ra!" Tên nhóc đó cũng xông lên.



"Từ trước đến nay anh luôn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng biết quan tâm đến cảm nhận của ngước, sau này tôi sẽ không quan tâm tới anh nữa, anh về đi…” Tiêu Mộc Diên thất vọng ngoảnh mặt đi.



"Tại sao em lại có thể nói với anh những lời như vậy chứ, rõ ràng anh tới tận đây cũng là vì em mà!"



"Nhưng chẳng phải khi đó tôi cũng đã ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm anh sao? Và anh đã làm những gì với tôi, anh chỉ biết chọc tức tôi.” Tiêu Mộc Diên cũng tiếp tục xả.



Hiện tại, Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy vô cùng lo lắng: “Tôi chọc em tức giận, còn nó thì khiến cảm thấy vui sướng đúng không? Nếu em đã nói vậy thì tôi sẽ làm như em muốn, hai người hãy sống vui vẻ với nhau, tôi đi đây."



Nói xong, anh liền tức giận bỏ đi.



Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ anh sẽ bỏ đi vì mãi một lúc lâu cũng không thấy anh quay lại.



Không hiểu sao, lúc này đây, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy mất mát.



"Có phải đã hối hận vì đã cùng tôi chơi trò này?"



Khi nghe thấy thế, Tiêu Mộc Diên liền hồi tinh thần lại: “Thật ra, hai chúng ta không nên chơi trò này, hơn nữa có những lúc đùa quá trớn cũng không hay ho gì, hai chúng ta nên dừng lại tại đây thôi, chuyện vừa rồi coi như tôi xin lỗi anh, tôi đi trước đây.”




"Thịnh Trình Việt đáng ghét, sau này anh có đến tìm tôi, van xin tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Tiêu Mộc Diên hướng về phía cửa hét lên thật to, nhưng không ngờ lại bị Thịnh Trình Việt nghe được.



Anh ta vẫn mỗi tay ôm một cô, bàn tay còn vòng qua hông cô gái đó, thấy bộ dạng đó của anh cô có cảm giác như mình sắp hộc máu đến nơi: “Anh đừng quá đáng quá.”



"Người quá đáng là em, tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi."



"Anh..." Tiêu Mộc Diên thoáng chốc đã tức giận nói không nên lời.



Một lát sau, cô mới mở miệng: “Sau này anh đừng có mà tới tìm tôi!" Nói xong, cô liền sải bước bỏ đi, bởi vì cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa, cô sợ mình sẽ không kềm được mà đi giết người, nhưng vừa ra ngoài, suýt chút nữa thì cô đụng phải một chiếc xe.



May mà chiếc xe dừng lại kịp và một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, cô nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là An Sâm: “Anh đến đây làm gì?"



"Tôi cố ý tới đón cô."



"Đón tôi làm gì?"



Sau đó, An Sâm liền chỉ ra sau, bởi vì anh ta cũng nhìn thấy cảnh Thịnh Trình Việt được các cô gái vây quanh, Tiêu Mộc Diên liền hiểu được ý, cô cũng đi tới, chủ động khoác tay anh ta: “Trò chơi mà anh nói đến lúc nãy còn chơi được nữa không?”



"Tôi tuyệt đối sẽ theo tới cùng." An Sâm thì thầm bên tai cô bằng giọng gợi cảm của mình, lúc này Tiêu Mộc Diên sớm đã bị mụ mẫm vì tức giận, nên không còn để ý tới nhiều chuyện như vậy nữa, và cô quyết định chơi với Thịnh Trình Việt tới cùng, xem ai thua trước.