Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 731 : Khiêu chiến

Ngày đăng: 10:15 17/05/20


Tiêu Mộc Diên không biết mình nên làm gì ở đây, nên vẫn luôn đi xung quanh ăn vài món gì đó, vì An Sâm sau khi nói vài câu với cô đã rời đi mất, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh ta, anh ta chắc hẳn cũng bận đi chào hỏi khách khứa.



Nhưng An Sâm rời đi không bao lâu, An Tiêu đã chạy tới, đứng bên cạnh mà trêu đùa cô: “Cô em xinh đẹp, cô tên gì? Cô với anh tôi rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Không lẽ cô là diễn viên mà anh tôi tìm về sao?”



Anh ta đứng một bên lải nhải một đống chuyện, nhưng Tiêu Mộc Diên căn bản cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình.



“Không lẽ tôi phải gọi cô là chị dâu ư?”



An Tiêu vẫn luôn bám theo cô nói chuyện, nhưng Tiêu Mộc Diên từ đầu tới cuối đều không quan tâm anh ta, điều này khiến anh ta hơi tức giận. Vì anh ta chưa từng mờ nhạt trước mặt một cô gái nào như vậy, mọi cô gái đều nhất định phải vây quanh anh ta, cô gái trước mặt này cũng không ngoại lệ, cho dù cô gái trước mặt này có là người phụ nữ của anh trai anh ta đi nữa.



Tiêu Mộc Diên cả đoạn đường đều không phản ứng với lời An Tiêu nói, nếu tên kia đã muốn ở bên cạnh lải nhải như vậy, cô cứ coi như anh ta đang đánh rắm là được.



Lúc Tiêu Mộc Diên đang định ăn một miếng đồ tráng miệng, An Tiêu bỗng kề sát đầu qua, cắn miếng đồ tráng miệng trong tay cô.



Tiêu Mộc Diên thoáng chốc liền tức giận: “Anh làm gì vậy? Người lớn như vậy, còn trẻ con như một đứa con nít thế!”



“Tôi trẻ con ư? Tôi chỉ trẻ con với cô gái mà tôi thích.” An Tiêu nhân cơ hội này mà nói lời ngon tiếng ngọt.
“Vậy cô thật sự thích anh trai tôi ư?” Anh ta hỏi ngược lại với vẻ không thể tin, bởi vì anh ta chưa từng gặp một cô gái mạnh mẽ như vậy, đối xử với mình hung hăng như vậy, nhưng lại có chủ kiến đến vậy.



Tô Mộc Diên không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ cười lạnh một tiếng.



Thế nhưng, cô càng như vậy, lại càng khiến trong lòng An Tiêu ngứa ngáy. Vì vậy anh ta liền không cam lòng mà nắm cổ tay cô, sau đó cô chỉ quay đầu lại trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta lập tức buông lỏng ra.



“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cô trả lời câu hỏi của tôi mà thôi.”



“Được rồi, đã vậy thì tôi sẽ nói anh biết, nếu phải chọn một người giữa anh và anh trai anh, vậy tôi nhất định sẽ chọn anh trai anh, bởi vì anh trai anh trưởng thành, chững chạc hào phóng hơn anh, chứ không ngu ngốc như anh. Dáng vẻ như anh, chỉ có thể lấy lòng những em gái nhỏ hoặc là mấy cô mấy thím mà thôi, có ích gì không? Tôi khuyên anh trở về rèn luyện bản thân cho tốt, đừng nên suốt ngày cứ cà lơ phất phơ như vậy.”



Tiêu Mộc Diên nói xong liền xoay người rời đi, nhưng An Tiêu vẫn còn ngây ngẩn đứng sững tại chỗ. Chưa có cô gái nào nói với anh ta những đạo lý lớn lao như vậy, đến cả mẹ ruột anh ta còn chưa từng, nhưng mà cô gái trước mặt này đã làm, có điều lời của cô thật sự rất đả kích lòng tự tôn của anh ta. Không có người đàn ông nào cho phép lòng tự tôn của mình bị xúc phạm, rất rõ ràng, anh ta cảm nhận được lời khiêu chiến này, hơn nữa lời khiêu chiến này còn rất thú vị.



“Chuyện đó, tôi có thể hỏi cô tên gì không?” Anh ta lại đuổi theo, nhưng không ngờ đúng lúc này loa trong sảnh tiệc bất ngờ vang lên, vốn nãy giờ trên loa vẫn luôn phát những giai điệu du dương dễ nghe, nhưng bây giờ lại xuất hiện tiếng người nói.



“Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với tiệc tối của nhà họ An.”