Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài
Chương 747 : Tàn tật
Ngày đăng: 10:16 17/05/20
“Cô cái người phụ nữ này thật phiền quá, không phải tôi đã nói nhiều lần với cô là không được đến nơi này làm phiền tôi rồi sao? Sao cô lại phiền thế chứ? Rốt cuộc cô muốn thế nào mới có thể biến mất trước mặt tôi?”
Mỗi câu mỗi chữ Thịnh Trình Việt nói đều cay nghiệt vô tình.
Tiêu Mộc Diên căn bản không cách nào tin tưởng anh có thể nói ra lời này được.
“Lẽ nào anh thật sự ghét tôi vậy sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy những hành động bây giờ của tôi đều là lo lắng cho anh sao...” Tiêu Mộc Diên vốn muốn tiếp tục nói nữa, nhưng Thịnh Trình Việt lại vội vàng cắt ngang lời cô nói.
“Không cần đến đây làm phiền tôi, phiền quá.”
Hiện giờ tính tình anh vô cùng nóng nảy, so với trước kia hoàn toàn giống như hai người khác nhau, sao anh có thể đối xử với cô như vậy. Tiêu Mộc Diên cảm thấy hít thở thôi cũng khó chịu.
“Sao anh phải đối xử với tôi như vậy?” Tiêu Mộc Diên muốn đi lên phía trước đuổi theo Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt không kiên nhẫn đẩy Tiêu Mộc Diên sang một bên: “Người phụ nữ này thật phiền quá, tôi cũng đã nói cô đi với anh ta đi rồi. Đừng đi theo tôi nữa.”
Nói xong anh liền sải bước đi về phía trước, hơn nữa cũng không hề quay đầu lại. Anh còn cay nghiệt vô tình hơn so với tưởng tượng của cô.
Anh cứ đi thẳng vậy sao? Tiêu Mộc Diên vẫn còn chút không cam tâm. Cô đuổi theo, kết quả khi cô đi đến bên ngoài quán bar, lại phát hiện Thịnh Trình Việt đã đi sang bên đường đối diện rồi, bây giờ cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cô muốn chạy thẳng sang bên kia kéo anh lại.
Nếu không Tiêu Mộc Diên thật sự sẽ mãi mãi mất anh.
Nhưng mà, ngay lúc này đột nhiên một chiếc xe xông về phía Tiêu Mộc Diên, cô bị dọa sợ cho đứng yên tại chỗ, không dám cử động.
Đột nhiên có một người kéo tay cô lại, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Lúc này An Sở Hùng mới ‘hừ’ một tiếng rồi nghênh ngang rời đi, trước khi đi sang bên khác còn mở miệng nói một câu: “Tốt nhất cô cầu nguyện con trai tôi không có chuyện gì đi, nếu như nó xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Lúc này, cả người Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất, vì cô cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, cô ngồi dưới đất, đăm đăm nhìn về phía chiếc đèn trước phòng phẫu thuật vẫn luôn được bật sáng.
Mãi đến giây phút chiếc đèn trước phòng phẫu thuật bị tắt, Tiêu Mộc Diên tiến lên. Thấy bác sĩ đi ra, cô liền tiến lên trước hỏi: “Bệnh nhân bên trong sao rồi?”
Bác sĩ chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.
“Vậy rốt cuộc là sao rồi?”
Rất nhanh, cả người Tiêu Mộc Diên bị chặn lại.
“Mời cô đi sang một bên cho, chúng tôi muốn nói chuyện kỹ càng với bác sĩ về bệnh tình của anh tôi.” Sau đó Tiêu Mộc Diên bị đẩy sang một bên.
Kết quả Tiêu Mộc Diên bị chặn ở ngoài cửa, cô cũng muốn biết tình huống của anh ta mà, dù sao trong lòng cô cũng có nỗi khổ không nói lên lời, vì sao không thể cho cô một cơ hội lấy công chuộc tội chứ?
Sau đó cô liền ở bên ngoài cửa nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người đó với bác sĩ.
“Bác sĩ, ông nói thật sao? Thật sự cái chân kia của nó bị tàn tật rồi.”
“Cho dù mất bao nhiêu tiền, nhất định phải chữa khỏi cho con trai tôi, nó còn trẻ, phong nhã hào hoa, nếu như bị tàn tật trong thời điểm này. Nửa đời sau nó phải làm thế nào đây?” Ở bên trong, An Sở Hùng rống lên.
Tiêu Mộc Diên dán sát tai ở cửa mới miễn cưỡng nghe thấy ngần ấy, nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng.