Vợ Ơi Chào Em

Chương 15 : Chai mặt

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Lần này tới nhà Ngụy Sở,

Tô Nhạc ngại đi hai tay không đến, nên cô mua một chút hoa quả và đồ ăn vặt,

đón một chiếc taxi tới khu biệt thự của Ngụy Sở.



Tới bên ngoài tiểu khu,

bảo vệ thấy cô xách theo nhiều thứ, chỉ hỏi hai câu rồi không ngăn cô nữa, chờ

Tô Nhạc đi xa, một người trong phòng bảo vệ mới mở miệng hỏi: “Anh nói xem, cô

gái này có phải bạn gái của tổng giám đốc Ngụy hay không?”



Người bảo vệ lớn tuổi hơn

uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cậu nói tổng giám đốc Ngụy trẻ tuổi đẹp trai

mà chưa từng đưa phụ nữ về nhà kia?”



Bảo vệ ít tuổi hơn gật đầu:

“Trong khu biệt thự của chúng ta còn có tổng giám đốc Ngụy nào khác sao?”



Bảo vệ lớn tuổi gật đầu:

“Cậu tới muộn nên không biết.” Ông thấp giọng nói: “Ở đây còn có một ông chủ

Ngụy mở cửa hàng giày da nữa, hơn bốn mươi tuổi rồi còn thường xuyên đưa phụ nữ

trẻ tuổi về nhà, nghe nói ông ta còn có một bà vợ xây dựng sự nghiệp với ông ta

đấy, hắc hắc, thói đời bây giờ, đàn ông trẻ tuổi mà giữ mình trong sạch như

tổng giám đốc Ngụy không nhiều lắm đâu.”



Tô Nhạc còn chưa biết

Ngụy Sở là người đàn ông tốt nổi danh ở khu biệt thự này, cô cầm mấy túi đồ,

vừa bấm chuông cửa lập tức đã có một anh chàng tóc ngắn, có vẻ hoạt bát đi ra

mở cửa, nhìn thấy cô, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười kỳ quái.



“Chị là Tô tiểu thư phải

không? Tôi họ Trần, chị gọi tôi là Trần Húc là được.” Trần Húc nhiệt tình nhận

lấy túi đồ trong tay Tô Nhạc, đi về phía cửa phòng ăn, thái độ thân thiết đến

mức khiến Tô Nhạc cảm thấy rụt rè.



Tô Nhạc đi vào theo,

trong phòng còn có ba nam một nữ, trong đó hai nam một nữ Tô Nhạc có quen biết,

là Tào Ngu Đông, Lương Quang và Đường Dao, một người đàn ông cô không nhận ra.



“Tô Nhạc, tới đây, chị

giới thiệu cho em, đây là bạn thân từ nhỏ của Ngụy Sở, Trầm Lục Trung.” Đường

Dao kéo Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh mình: “Không cần quan tâm tới bọn họ, hai

chúng ta nói chuyện với nhau là được rồi.”



Tô Nhạc cười theo: “Chị

Đường Dao, không ngờ hôm nay chị cũng ở đây.”



Ngụy Sở nghe được giọng

nói của Tô Nhạc, đi ra từ phòng bếp, lộ ra một nụ cười: “Tô Nhạc, em tới rồi?”



Mấy người bạn khác đều

run lên, bọn họ vẫn biết tay nghề của Ngụy Sở không tệ, nhưng thỉnh thoảng mới

có thể được thưởng thức một lần, muốn vị đại gia này nấu một bát canh thôi cũng

thật khó, không ngờ hôm nay bọn họ lại được thưởng thức nhờ phúc của một cô

gái, tâm trạng đang vô cùng phức tạp, nhìn thấy gương mặt tươi cười như gió

xuân của Ngụy Sở, tâm trạng lại càng thêm phức tạp.



Quan hệ giữa Lương Quang

và Ngụy Sở không phải rất tốt, nhưng anh lấy danh nghĩa là chồng Đường Dao nên
Mọi người im lặng, thế

này đúng là không phiền hà.



Đường Dao lại nghĩ Tô

Nhạc có phẩm chất tốt đẹp nhất của chị em phụ nữ, món hời nào nên chiếm thì

nghìn vạn lần không được buông tay, món nào không nên chiếm thì nửa phần cũng

không được nhận.



“Không sao, anh có.” Ngụy

Sở xoay đĩa lưỡi vịt kho cay tới trước mặt Tô Nhạc: “Lưỡi vịt kho cay này cũng

không tệ, bình thường anh thích đến chỗ này ăn, em nếm thử đi.”



“Cảm ơn.”



Tào Ngu Đông thích ăn

lưỡi vịt cảm thấy thật đau lòng.



Ăn cơm, thu dọn phòng bếp

xong, mấy người ngồi trong phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm, nhàn nhã đến

mức không giống với người đã có công ăn việc làm.



“Tô Nhạc, chỗ em ở rất xa

nơi làm việc, đi làm có vẻ không tiện.” Sau khi Đường Dao biết nơi Tô Nhạc ở và

công ty của cô, lo lắng nói: “Chi bằng em mua xe đi?”



“Không sao, sắp tới em sẽ

chuyển khỏi nhà bạn, trước tiên thuê một phòng trọ đã, chuyện mua xe cũng không

cần vội.” Tô Nhạc cười cười: “Hơn nữa đến giờ em vẫn chưa học lái xe.”



“Nếu em muốn thuê phòng,

anh sẽ hỏi giúp em, anh có một người bạn làm trong ngành môi giới nhà đất.”

Ngụy Sở uống một ngụm trà: “Không biết lái xe cũng tốt, một mình lái xe đi làm

cũng không an toàn.”



Tô Nhạc cười gượng: “Đúng

vậy.” Cô không định nói cho người ta biết, mình lái xe mới trở thành một sát

thủ đường phố, không phải mình không an toàn, mà là người khác không an toàn.



Nói xong câu đó Ngụy Sở

nhận được ánh mắt chế nhạo của mấy người bạn tốt, Ngụy Sở nhìn lại không chớp

mắt, không hề có phản ứng gì.



“Nếu em không chê, gần

đây anh có một phòng trống, không có ai ở, gần công ty, cũng gần chỗ em làm.

Hơn nữa công ty chúng ta rất gần nhau, thỉnh thoảng anh còn có thể đưa em đi

một đoạn đường.”



“Sao có thể làm phiền anh

như vậy?”



“Không có gì, tiền thuê

nhà vẫn tính như thường, nếu như em cảm thấy ngại, lúc rảnh rỗi mời anh ăn cơm

cũng được.” Ngụy Sở mở miệng lần nữa.



Theo đuổi bạn gái phải

chai mặt, Ngụy Sở triệt để làm được điều này.