Vợ Ơi Chào Em

Chương 34 : Chúng ta hãy thử xem đi

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Trầm Khai vừa nói ra như

vậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ: “Cảm ơn

tổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy

thật cẩn thận.”



Tô Nhạc nghiêng đầu, đưa

mắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?



Trầm Khai nghe ra trong

lời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười

khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạc

mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông

vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đối

với ông cũng không trách được.



Ông cũng hơi cảm thấy may

mắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở

thật lòng quý trọng Tô Nhạc.



“Nữu Nữu, năm đó bố…”

Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô Nguyễn

Tú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có

người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ

dạng thế này ?



Tô Nhạc uống một ngụm cà

phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: “Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không

có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn

lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống

rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy.”



Khóe môi Trầm Khai run

run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra

lời.



“Buổi tối tôi còn có việc

phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trong

tương lai.” Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.



Ngụy Sở nhìn bóng lưng Tô

Nhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai: “Ông Trầm, tôi cũng

phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”



Lẻ loi ngồi lại bàn uống

cà phê, Trầm Khai lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười

vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Tô

Nhạc, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên

doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia

tay với cậu chủ nhà họ Trang, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Bách Sinh

này, trong thời gian ngắn như thế, Tô Nhạc tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho
rắm ấy!” Mấy người khác khinh thường liếc nhìn Ngụy Sở, sau đó nghĩ tới ngày Tô

Nhạc và Ngụy Sở kết hôn, không biết địa vị thành viên trong gia đình sẽ như thế

nào.



“Cậu phải thông cảm cho

tâm trạng một người đi mấy tháng trên sa mạc, đột nhiên uống được một giọt

nước.” Trần Húc vỗ vai Tào Ngu Đông, đại ca cũng đã rất vất vả rồi.



Ngụy đại thần, nhân vật

phong vân một thời, cuối cùng cũng bước một bước nằm xuống nấm mồ tình ái, thật

sự khiến anh em phải cảm khái, chị em phụ nữ phải bóp cổ tay thở dài.



Sáng sớm hôm sau, khi Tô

Nhạc xuống lầu, Ngụy Sở đã hớn hở lái xe đến chờ dưới lầu, trong tay còn cầm đồ

ăn sáng, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu niên trẻ tuổi đang cuồng nhiệt trong tình

yêu.



Không hiểu sao, những tâm

trạng phức tạp trong lòng Tô Nhạc bỗng hóa thành nụ cười, cô nhận lấy bữa sáng

trong tay Ngụy Sở, để Ngụy Sở giúp cô thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ ăn sáng,

còn Ngụy Sở chậm rãi lái xe. Bốn phía đều là những người đang vội vàng đi làm,

chen lên phương tiện công cộng, đi xe máy, đi xe đạp, ai ai cũng vội vã.



Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn

về phía chàng trai bên cạnh, gương mặt tuấn tú, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười,

trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, cô bỗng nhiên nghĩ, cuộc sống

như vậy cũng không tệ.



Khi Tô Nhạc ăn sáng xong

cũng đã gần tới công ty của cô, Tô Nhạc lấy ra một tờ chi phiếu, trên đó có ghi

con số mười vạn tệ.



Ngụy Sở biết tính cách Tô

Nhạc, cũng không từ chối, đương nhiên lại càng không hỏi vì sao mới tốt nghiệp

một năm mà Tô Nhạc đã có nhiều tiền như vậy. Anh tôn trọng Tô Nhạc, cũng giống

như Tô Nhạc tôn trọng anh trong quá trình hợp tác của Bách Sinh và Kim Sở.



“Tới rồi.” Ngụy Sở dừng

xe lại, cởi dây an toàn cho Tô Nhạc, đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô: “Lát nữa em

cứ trực tiếp tới tìm người của phòng kế hoạch, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn

nhé.”



Tô Nhạc xuống xe, sờ sờ

đôi môi ấm áp của mình, vừa rồi Ngụy Sở chạm vào rất nhẹ, giống như lông chim

lướt qua, nhưng không khỏi khiến trái tim cô có chút xúc động.



Quả nhiên là mỹ nam kế

hại chết người!