Vợ Ơi Chào Em
Chương 43 : Mệt rồi…
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Khách sạn nằm dưới chân
núi Phật Sơn, khách trọ chủ yếu là người thành phố khác, điều kiện vệ sinh
không tệ, nhưng chi phí cũng không rẻ, vậy mà sếp lớn lại đặc biệt đặt cho mỗi
người một phòng, điều này khiến cho suy nghĩ “sếp lớn đều là quỷ hút máu” của
Tô Nhạc có chút đổi mới.
Mưa càng ngày càng lớn,
Tô Nhạc đứng cạnh cửa sổ, bắt đầu nghi ngờ lần này tới Phật Sơn phải chăng sẽ
phải chết dí trong khách sạn, trời mưa thế này, cho dù là trèo lên Phật Sơn
thanh tịnh, linh thiêng thì cũng không an toàn. Nhỡ may khi ngã xuống núi lại
đúng lúc Phật không nhìn thấy, thì một khắc sau lập tức có thể đi gặp Phật.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô
Nhạc mở cửa ra đã thấy Ngụy Sở đứng bên ngoài, bộ âu phục nghiêm chỉnh cũng đã
được đổi thành một bộ quần áo thoải mái, anh nở nụ cười khiến Tô Nhạc liên
tưởng tới một câu thành ngữ vô cùng tầm thường: “tuấn nhã phi phàm”.
“Nghe nói gần đây có một
quán lẩu rất ngon, mọi người chuẩn bị tới đó.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt Tô Nhạc,
dường như không còn vẻ mệt mỏi như lúc mới lên xe: “Em đã đỡ mệt chưa?” Nói
xong, anh vươn tay nắm lấy tay Tô Nhạc, đối phương không né tránh.
Chỗ đó không xa, nếu đi
xe du lịch đến quán lẩu cũng không quá thích hợp, mọi người miễn cưỡng đi bộ ra
ngoài, mưa rơi rào rào, đập vào ô khiến người ta cảm thấy ban đêm đặc biệt yên
tĩnh.
Một đôi nam nữ che chung
một chiếc ô đi phía trước là hình ảnh vô cùng đẹp trong mắt mọi người, ngay cả
chiếc ô trên đầu hai người đó cũng có vẻ phong cách hơn hẳn, thực ra đó chỉ là
chiếc ô tùy tiện mua ở ven đường thôi.
“Trai thanh gái lịch, thì
ra chàng thanh niên đầy hứa hẹn này đã là vật trong bàn tay Tô Nhạc, chúng ta
không có hy vọng rồi.”
“Cực phẩm không còn thì
còn thượng phẩm, đừng kén chọn nữa.”
Giang Đình nghe hai nữ
nhân viên bên cạnh thấp giọng nói chuyện với nhau, chị mỉm cười, đoạn tình cảm
này đúng là thành công ngoài dự đoán, nhưng không biết chị có được coi là bà
mối hay không, nếu không có chị bảo Tô Nhạc tới Kim Sở bàn chuyện hợp tác, vị
tổng giám đốc Ngụy vĩ đại này có lẽ cũng chưa theo đuổi được Tô Nhạc, đúng
không?
“Em đang nhìn gì vậy?”
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc dáo dác nhìn quanh, cười hỏi: “Muốn mua gì sao?”
“Nhu cầu cấp bách hiện
nay của em là một cái ô, ánh mắt bắn về phía này có sức xuyên thủng quá mạnh
“Ừ, anh đúng là của em.”
Ngụy Sở đưa tay ra cầm lấy ngón trỏ của Tô Nhạc, vẻ mặt cười rất bất đắc dĩ.
Tô Nhạc liếc mắt khinh
thường, sau này ai còn gọi người này là Ngụy đại thần, nhất định là mắt mù: “Độ
dày của da mặt anh có điểm cuối không vậy?”
Ngụy đại thần cười, lộ ra
một hàm răng trắng bóc: “Trước mặt vợ yêu, mấy loại điểm cuối này có thể ăn
được chắc?”
Trần Húc ở bên cạnh yên
lặng bịt mắt, đại ca như thế này quả thật quá vô sỉ rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi đoàn người ra khỏi
quán lẩu thì sắc trời đã tối sầm, Tô Nhạc nhìn ngọn đèn đường có phần mông lung
trong cơn mưa, tâm trạng không hiểu sao hơi chùng xuống.
Một bàn tay dịu dàng cầm
lấy tay cô, Tô Nhạc nhìn người bên cạnh, tay kia của anh đang cố gắng vươn về
phía cô, chiếc ô in hoa giúp cô chặn lại tất cả những giọt mưa trên đỉnh đầu,
một chút tâm trạng khó hiểu một giây trước đó đều tản đi như mây khói.
Hai người đi trong mưa,
những người phía sau đều nhìn thấy, chàng trai trước giờ luôn kiêu ngạo đang
che chắn cho Tô Nhạc, xe cộ qua lại dù có vẩy nước bùn lên cũng sẽ không bắn
tới được cô gái đi bên cạnh anh.
Giang Đình thấy vậy,
không nói gì chỉ cười cười, bỗng nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết của tác
giả Tất Cửu: “Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng
khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước
bùn, tai nạn và gió lạnh hay không.”
Tô Nhạc đi rất chậm, Ngụy
Sở cũng phối hợp với tốc độ của cô, không gian vô cùng yên tĩnh.
“Em nghĩ…” Tô Nhạc đột
nhiên mở miệng, sau đó lại do dự không nói.
“Sao vậy?” Ngụy Sở thấy
vẻ mặt do dự của Tô Nhạc, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.
“Quả nhiên là không nên
ăn quá no.” Tô Nhạc bất nhã xoa nhẹ cái bụng mình.
Ngụy Sở: …